Ô Hành Tuyết cảm thấy mình đã bắt được một điểm gì đó.
Chàng nhìn chuông mộng đeo bên thắt lưng, suy ngẫm chốc lát rồi nói với Tiêu Phục Huyên, “Có lẽ việc ta lên Tiên Đô hai lăm năm trước có liên quan đến vị Linh Vương ở dòng rối loạn này.”
Chàng tiếp tục với giọng từ tốn, “Theo ta thấy, giả mà năm đó ta chưa đánh mất chuông mộng mà lại nghe tin nhà họ Hoa nhặt được một chiếc tiên bảo chuông mộng thì chắn chắn ta sẽ đến nhà họ Hoa xem thử xem sao.”
“Nếu chuông mộng nhà họ Hoa tình cờ thu thập được giống hệt chuông mộng của ta thì…”
Tiêu Phục Huyên: “Ngươi sẽ muốn biết nó bắt nguồn từ đâu.”
Ô Hành Tuyết gật đầu. “Chắc chắn rất muốn biết.”
Thật ra, vào năm đó cũng có rất nhiều người thắc mắc, rõ ràng thành chủ Chiếu Dạ thành hoàn toàn có khả năng cuỗm đi tiên bảo nhà họ Hoa mà thần không biết quỷ không hay. Vậy mà hắn chẳng hề giấu giếm, từ việc đi lấy đến lúc trả lại đều dấy lên tin đồn ầm ĩ đến mức gần như tất cả mọi người đều biết.
Giờ ngẫm lại, có lẽ đều cố ý hết cả…
Chàng làm vậy để tìm ra manh mối hòng xác thực một vài suy đoán, ví như có Linh Vương nào khác từng tới nơi này hay không.
Và nếu suy đoán đó được xác thực…
Thì chắc chắn dẫn đến một cuộc đại loạn.
Nếu vậy, việc Tiên Đô bị huỷ diệt tuyệt đối có liên quan đến vấn đề này.
Ô Hành Tuyết nghĩ vậy bèn chọt Tiêu Phục Huyên, ý bảo y truyền âm cho Phương Trữ.
Tiêu Phục Huyên nhìn chàng rồi mới nói, “Y có nhắn nhủ gì trước khi lên Tiên Đô hai lăm năm trước không?”
Vừa dứt lời, tay Tiêu Phục Huyên bị nắm lấy.
Y lia mắt sang thì thấy ngón tay của ma đầu đang vừa xoa vừa ấn trên vị trí hổ khẩu mình, dấu ấn ước hẹn khi trước bắt đầu thấp thoáng ẩn hiện bên dưới nơi bị sờ vào.
Tiêu Phục Huyên khẽ nhướn mi, nói, “Làm gì vậy?”
Ma đầu đáp, “À, không có gì, ta chỉ nhắc nhẹ một chút là chúng ta đã hứa cho dù có hỏi ra được chuyện gì đi chăng nữa thì còn dấu ấn ở đây, ngươi không được nuốt lời đâu đấy.”
Tiêu Phục Huyên để mặc chàng nhéo mình, nói, “Chột dạ rồi?”
Ma đầu cười gượng, tự nhủ trong lòng
ai mà quỡn vậy, chẳng phải cũng vì mãi chưa nhớ ra và còn có tinh thần tự giác đấy ư.
Có điều, trước đây chàng cảm tưởng mình sẽ nhắn nhủ chút gì đó cho Ninh Hoài Sam và Phương Trữ, còn hiện tại chàng không nghĩ thế nữa. Nếu vấn đề này có liên quan đến “dòng rối loạn” hoặc “Linh Vương” thì e là chàng không thể tiết lộ bất kỳ điều gì. Nói cho cùng, chuyện dòng rối loạn và Linh Vương bị dây dưa đến giờ đều có dính líu đến Thiên đạo Linh đài.
Quả nhiên, Phương Trữ trả lời rằng, “Lúc đó thành chủ không nhắn lại gì cả.”
Ô Hành Tuyết đưa mắt nhìn người bên cạnh. Chàng thấy Tiêu Phục Huyên không hề lộ vẻ ngạc nhiên một chút nào mà chỉ cất giọng trầm trầm, “… Biết ngay.”
Phương Trữ tiếp tục truyền âm tới, “Thật ra trước khi rời khỏi Tước Bất Lạc, thành chủ có gọi ta đến chắc muốn nhắn nhủ gì đó. Ta tưởng rằng thành chủ muốn sai ta đi làm việc, vậy mà thành chủ chỉ để lại đúng hai câu.”
Phương Trữ nhớ lại. “Một là dặn ta và Ninh Hoài Sam mấy ngày đó đừng ở trong Chiếu Dạ thành.”
Cả hắn lẫn Ninh Hoài Sam đều rất nghe lời, màn đêm vừa xuống là lập tức rời khỏi Chiếu Dạ thành. Có điều bọn họ không đến thành thị nhân gian mà lại đánh liều đi đến núi Thái Nhân. Hai người không lên Tiên Đô được nên chỉ biết lo lắng luẩn quẩn bên dưới chân núi.
Sau khi Tiên Đô sụp đổ, luồng tiên khí dày đặc nhất thế gian tuôn tràn từ chín tầng mây, đổ thẳng xuống Động Ma Chiếu Dạ thành. Biết bao nhiêu tà ma ở Chiếu Dạ thành suýt nữa đã diệt vong cùng Tiên Đô. Những kẻ không chết thì cũng bị hao tổn nguyên khí nặng nề, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể từ từ hồi phục lại.
Nhưng hắn và Ninh Hoài Sam đã tránh khỏi kiếp nạn này.
Phương Trữ nói tiếp, “Hai là… câu thứ hai khá kỳ lạ, trước đây ta nghĩ mãi vẫn không hiểu.”
Tiêu Phục Huyên hỏi, “Y nói gì?”
Phương Trữ đáp, “Thành chủ bảo rằng sau này nếu có nhìn thấy người cũng khoan vội bước lại gần, và cũng khoan vội xác định đó chính là người mà nên cẩn trọng một chút. Còn nhấn mạnh ta cần phải nhắc nhở Ninh Hoài Sam.”
Hắn lúng túng nói tiếp, “Trước đây ta tưởng thành chủ dặn dò phải đề phòng có kẻ dịch dung giả dạng.”
Hắn ghi nhớ những lời này rất lâu, lâu đến tận hai lăm năm. Khi đến Thương Lang Bắc Vực tìm Ô Hành Tuyết, hắn vẫn nhớ rõ câu nói này.
Bởi vậy, hắn nhìn sao cũng thấy Ô Hành Tuyết bị mất trí nhớ cực kỳ bất thường, bèn nghiêm túc nhắc nhở Ninh Hoài Sam “Có thể ai đó cải trang thành thành chủ.”
Khi mới bước vào thung lũng Đại Bi, hắn và Ninh Hoài Sam còn lập mưu để răn dạy cho Ô Hành Tuyết “giả dạng” một bài học.
Mà bây giờ quả thực không dám ngẫm lại những chuyện lúc trước nổi nữa.
Phương Trữ nói, “Bây giờ ta gặp được Linh Vương trên Tiên Đô rồi mới hiểu được ý nghĩa thực sự của câu nói kia. Ngặt nỗi… Linh Vương này nhìn qua không giống một người nguy hiểm, tại sao lúc trước thành chủ phải để lại lời nhắn như vậy? Có phải để chúng ta cảnh giác hơn không?”
Hắn tự biết đây là một câu hỏi rất ngu, nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ không hỏi thêm gì. Thế nhưng từ lúc biết trên người mình có dấu ấn của tiểu đồng tử thì hắn cũng gan dạ hẳn lên.
Ô Hành Tuyết nghe xong thì nhủ thầm
tạo phản rồi, đồng thời chọt Tiêu Phục Huyên bảo trả lời cho hắn, “Nếu để y biết ngươi không đến từ thế gian này thì căng đấy.”
Phương Trữ sửng sốt khi nghe thấy câu này. “Tiêu rồi.”
Ô Hành Tuyết: “?”
Phương Trữ: “Chắc là đã biết rồi…”
Hắn kể lại những việc Linh Vương hỏi mình lúc nãy cho Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết, gồm cả dấu ấn trên người hắn và cả câu “hai tiểu đồng tử vẫn đang ở bên cạnh ta, vậy ngươi từ đâu ra.”
Nghe vậy, Ô Hành Tuyết cau mày.
Chàng suy ngẫm đôi chút, nếu mình khi vẫn còn là Linh Vương năm xưa gặp phải một người như Phương Trữ thì chắc chắn sẽ cho rằng đây là một người từ dòng rối loạn nào đó đi lạc vào hiện thế.
Chàng sẽ nảy lòng xúc động và cảm thấy thân thiết với xuất thân của Phương Trữ, nhưng sẽ không vì vậy mà mềm lòng bỏ qua. Chỉ e cho dù có xúc động đến đâu đi nữa thì chàng cũng sẽ tìm bằng được dòng rối loạn kia và chặt đứt nó một cách triệt để.
Chàng sẽ hành động như vậy, thế thì không chừng Linh Vương Tiên Đô này cũng sẽ như vậy.
Họ hỏi Phương Trữ, “Ngươi vừa nói Linh Vương đi ra ngoài là đi đâu?”
Ô Hành Tuyết thầm mong y đi đến Nam Song Hạ hoặc nơi nào đó trên Tiên Đô. Song Phương Trữ cho hay, “Y cầm kiếm và mặt nạ rời đi, hai tiểu đồng tử nói là xuống nhân gian.”
Ô Hành Tuyết tái mặt.
Đã không dắt đồng tử theo mà còn cầm mặt nạ mang kiếm, vậy cực kỳ không ổn.
Nếu hai Linh Vương chạm trán thẳng mặt, mà người nào cũng cho rằng người kia đến từ dòng hỗn loạn, còn bản thân mình mới thực sự ở hiện thế thì kết quả thực khó lòng tưởng tượng.
Trừ khi…
Tiêu Phục Huyên nói dứt khoát, “Đến nhà họ Phong.”
Ô Hành Tuyết giật mình ngỡ ra.
Hai Linh Vương đột ngột chạm trán tất dẫn đến kết quả bi thảm, thế nhưng nếu một trong hai người nhận ra bản thân đến từ dòng rối loạn thì mọi chuyện sẽ khác.
Dòng rối loạn này khởi nguồn từ nhà họ Phong, người đã vạch ra dòng rối loạn này là gia chủ nhà họ Phong. Vậy ở đó sẽ có bằng chứng rõ rệt nhất.
***
Ngay khi Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết đi về phía nhà họ Phong và dẫn dắt Linh Vương cũng sang đó, thì đã có người xuất hiện ở nhà họ Phong tại Mộng Đô trước —
Các đệ tử nhà họ Phong đang mặc tang phục vải trắng, đến cả chiếc đèn lồ ng trong tay họ còn có chữ “Điện”. Khi nghe thấy tiếng va chạm lên lớp cấm chế ở ngoài cửa, bọn họ còn tưởng có khách ghé phúng điếu.
Thế mà khi mở cửa ra xem ai đến, tất cả họ đồng loạt sững sờ.
Nhóm đệ tử trẻ đứng ngây người một hồi lâu mới có một vài người thốt lên ngỡ ngàng, “Thiên… Thiên Túc?!”
Người đứng bên ngoài cửa có gương mặt như ngọc tạc, cực kỳ điển trai và lạnh lùng. Một bên tai y có đính ba cây đinh tang màu đen toả sát ý rét căm căm.
Đây không ai khác ngoài Thiên Túc thượng tiên ở dòng thời gian này.
Các đệ tử nhà họ Phong vừa nhìn thấy gương mặt ấy đã hốt hoảng sợ hãi. Dù gì đây cũng mới là lần thứ hai họ trông thấy Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên.
Mà lần đầu gặp gỡ, Tiêu Phục Huyên đã trói gô toàn bộ đệ tử nhà họ vào một quán trọ ở phố núi Lạc Hoa, ép Phong Huy Minh và Phong Thù Lan phải cùng đi đến Lạc Hoa Đài. Rồi tiếp đó Tiêu Phục Huyên theo nhóm Phong Huy Minh quay về nhà họ Phong, tiếp nữa… khu cấm địa với toà tháp cao nhà họ Phong sụp đổ, cả Phong Huy Minh lẫn gia chủ đều mất mạng.
Cũng vì lẽ đó nên họ mới phải mặc hai lớp đồ tang.
Tất nhiên nhóm đệ tử trẻ này không hề hay biết hai Thiên Túc thượng tiên đến nhà họ không phải là một người. Bọn họ vừa thấy người tới đã sợ hãi thất thần mà nghĩ: Sao ngài lại tới đây nữa vậy!
Tuy vậy, họ cũng chẳng dám nói thẳng ra suy nghĩ của mình mà chỉ có thể thi lễ với nét mặt tái mét và hỏi, “Không biết thượng tiên ghé qua có việc chi?”
Người ngoài cửa đáp, “Trừ hoạ.”
Đệ tử nhà họ Phong ngạc nhiên. “Ơ? Trừ… trừ hoạ?”
Song bọn họ chưa kịp nói thêm gì thì một cơn gió quét mạnh qua — Thiên Túc thượng tiên vừa đứng bên ngoài đã lướt qua người họ, xông thẳng vào bên trong. Đây rõ ràng không phải việc họ có thể chặn lại để hỏi.
Mà thực chất, cho dù có hỏi thì Thiên Túc cũng không thể tiếp lời. Vì lần này y đến nhà họ Phong là do nhận được thiên chiếu.
Sau khi sắp xếp cho linh phách gặp tại ngôi làng trên núi đến Toạ Xuân Phong của Linh Vương xong xuôi, y nhận được thiên chiếu bảo y đến nhà họ Phong để tẩy rửa hậu hoạ tà ma gây ra.
Trong quá khứ, phần lớn những thiên chiếu y nhận được chia làm hai loại. Một loại là có tà ma nào đó đang gây rối, càn quấy hung hãn không e dè đến mức độ tiên môn ở nhân gian không phải là đối thủ. Khi đó, y phải hành quyết và giáng hình, triệt để tẩy rửa đám tà ma đó.
Còn một loại khác là những tà ma đã chết nhưng để lại quá nhiều hậu hoạn, cần y đến để thu dọn tàn cuộc.
Chuyến đi đến nhà họ Phong lần này thuộc trường hợp sau.
Thiên Túc thượng tiên đi xuyên qua nhóm đệ tử, bước vào bên trong ngôi tháp cao nhà họ Phong và chứng kiến nền đất đầy ngổn ngang, trong đống ngổn ngang còn phảng phất tà khí âm u. Y men theo làn tà khí ấy để đến linh đường nhà họ Phong và thấy bốn cỗ quan tài.
Hai cỗ trong chúng là quan tài dài, nằm một bên là Phong Huy Minh, bên còn lại là gia chủ nhà họ Phong. Ngoài ra còn có hai cỗ quan tài ngắn hơn, từ linh vị cho thấy đây là cặp nam nữ đã yểu mệnh của gia chủ nhà họ Phong.
Gia chủ của một đại gia tộc tiên môn với ác niệm sâu đậm đến độ trở thành người chẳng khác gì tà ma, thật sự đã để lại vô vàn hậu hoạn.
Âm khí vờn quanh bốn cỗ quan tài và đống phế tích ngổn ngang của toà tháp cao đã phủ trùm bầu không khí ô uế lên toàn bộ nhà họ Phong.
Thiên Túc thượng tiên đứng im, mắt nhìn bao quát một lượt.
Y giở thiên chiếu lướt nhìn, đoạn truyền một phong thư cho Linh Vương trên Tiên Đô, nhắn rằng mình sẽ mất thêm thời gian ở nhà họ Phong. Xong xuôi, y mới tuốt kiếm khỏi vỏ.
***
Thật ra, sau khi nhận được thư từ Thiên Túc, Linh Vương cũng không điều tra “dòng rối loạn” kia ngay lập tức mà đi tới nhà họ Phong trước.
Đồng thời, Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên cũng đang trên đường đến nhà họ Phong.
Đáng lẽ những chuyện xảy ra ở nhà họ Phong chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự tồn tại của dòng rối loạn, thế mà hết thảy lại xê dịch suýt soát ngay ở thiên chiếu mà Thiên Túc nhận được…
Khi chạy đến gian phủ trạch rộng lớn nhà họ Phong, Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên mới phát hiện tất cả những minh chứng cho sự khởi nguồn của dòng rối loạn này, từ tàn tích toà tháp cao cho tới gia chủ nhà họ Phong lẫn Phong Huy Minh đều đã bị gột rửa sạch sẽ dưới mệnh lệnh từ thiên chiếu.