Bá Tước Đích Tuyết Hồ Ly

Chương 11

Edit: Mèo mập.

Beta: Lỳ.

Tiểu Quai yếu ớt từ trên giường đá trong sơn động tỉnh lại, đầu óc còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mắt cũng không mở ra, liền kinh hoảng đưa cánh tay hướng bên cạnh mình sờ:

– A Chân không được rời khỏi ta! Không được rời khỏi ta!

Lâm Tu Chân đau lòng đem bé con đang bị hoảng sợ đó ôm chặt lấy, vuốt ve sống lưng bóng loáng của bé:

– Bảo bối ngoan, đừng hoảng sợ đừng hoảng sợ. Ta ở chỗ này.

Tiểu Quai liều mạng hướng trong ngực Lâm Tu Chân chui vào, gương mặt dán thật chặt vào ngực Lâm Tu Chân, mở to đôi mắt đen láy, ngửa mặt lên, ủy khuất nhìn Lâm Tu Chân, trong miệng cắn ngón tay nhỏ giọng thổn thức:

– A Chân ~~ A Chân ~~

Đem nắm tay nhỏ trắng mập của Tiểu Quai kéo đến miệng mình hôn, lòng Lâm Tu Chân tràn đầy áy náy an ủi tiểu hồ chưa bình tĩnh đó:

– Là ta không tốt, không nên thừa dịp bảo bối ngủ lén đi ra ngoài. Sau này sẽ không bỏ lại ngươi một mình nữa, đừng sợ......

– Là Tiểu Quai không tốt. Chỉ lo mình ăn no, lại làm cho A Chân đói bụng.

Trong đôi mắt đen láy của Tiểu Quai đong đầy nước mắt, hai tay ôm thật chặt quanh cổ của Lâm Tu Chân, đem đầu nhỏ tựa vào vai hắn, cố sức dùng gò má cọ cọ cổ của Lâm Tu Chân.

Trái tim tiểu hồ ngọt ngào cỡ nào. Trong lòng Lâm Tu Chân cũng tràn ngập cảm giác ấm áp, đuổi theo đôi môi phấn nộn của Tiểu Quai, cùng tâm can bảo bối triền miên hôn môi.

Qua một lúc, bốn phiến môi như lửa mới dần dần chia lìa. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập hồng hồng làm cho người ta yêu thương, bé con thở dốc, rúc vào trong ngực Lâm Tu Chân:

– A Chân, ngươi ăn có no không? Máu của ta ngọt không, có muốn uống thêm chút nữa không?

Tiểu hồ chủ động đem cổ tuyết trắng của mình tới trước mắt Lâm Tu Chân.

Lâm Tu Chân cúi đầu ở trên cổ của Tiểu Quai nhẹ nhàng gặm cắn hồi lâu, hài lòng nhìn một chuỗi ô mai ửng đỏ in trên cái cổ trắng noãn kia. Lúc này mới cười híp mắt nhéo một cái lên gò má của Tiểu Quai:

– Bảo bối của ta là linh hồ. Máu dĩ nhiên vừa bổ lại vừa ngon, một chút liền đủ cho ta chống đỡ mấy ngày.

Tiểu Quai cao hứng vỗ vỗ ***g ngực thật mỏng của mình, dũng cảm nói:

– A Chân sau này ăn Tiểu Quai là được, Tiểu Quai rất mạnh khỏe.

– Ăn, dĩ nhiên muốn ăn ngươi.

Lâm Tu Chân xấu xa cười, cúi đầu đem tiểu anh đào trước ngực Tiểu Quai ngậm vào trong miệng, hàm hồ không rõ nói:

– Bây giờ bắt đầu ăn. Có được không?

Tiểu Quai thở gấp nửa đẩy đầu Lâm Tu Chân chôn ở trước ngực mình ra:

– Người ta vừa nói không phải là loại “ăn” này......

Hai người trong thế giới ngọt ngào, Tiểu Quai lại uyển chuyển rên rỉ bị đại sắc lang ăn vào bụng.

Đảo mắt một tuần lễ đã qua, trên đường lái xe thể thao về nhà, Lâm Tu Chân một tay cầm vô lăng, một tay ôn nhu vuốt ve tiểu hồ ly gối đầu trên đùi mình nằm ngủ.

– Bảo bối, rời khỏi núi rừng thật sự không buồn sao?

Tiểu tử thư thư phục phục gối đầu ở trên đùi hắn ngủ, ngửa mặt hở ra cái bụng, bốn tiểu móng vuốt làm như không nghe ôm bàn tay Lâm Tu Chân, chơi đùa liếm tới liếm lui, tùy ý gặm cắn, phảng phất không nghe thấy Lâm Tu Chân hỏi han, không nhúc nhích chút nào.

Lâm Tu Chân nhẹ nhàng cười, nhớ tới Tiểu Quai ở lại mấy ngày trong sơn động, liền bắt đầu la hét muốn trở về ăn cánh gà KFC. Còn lẩm bẩm không dừng muốn xem chương trình dạy tiếng Anh mỗi ngày trên TV. Ngay cả máy bay cũng bị nhắc tới không dưới 10 lần, xem ra tiểu tinh linh đã biết thế gian phồn hoa, cũng bắt đầu không chịu được núi rừng tĩch mịch a.

– Không đợi cha mẹ ngươi trở lại sao? Nơi này sơn linh thủy tú, thật đúng là thiên đường của nhân gian.

Lâm Tu Chân không tin hỏi lại. Vạn nhất tiểu tử đó trở về lại đòi trở lại, cũng không phải là rất đau đầu sao?

Vẫn luôn rất hoài nghi, tiểu hồ ly quá quen với cuộc sống tự do tự tại, sẽ buông tha núi rừng đi theo mình khắp nơi sao? Lâm Tu Chân cũng chuẩn bị tâm lý, chỉ cần tên tiểu tử kia thích, mình cũng nguyện ý ở nơi rừng sâu núi thẳm này trăm năm ngàn năm.

Ai biết trái tim tiểu nhân nhi kia, nhu thuận cọ xát gò má của mình nói:

– Nơi nào có A Chân, nơi đó chính là thiên đường của Tiểu Quai.

Cho dù ai nghe được lời thú tội ngọt ngào như vậy, cũng sẽ ngọt đến tận tim, Lâm Tu Chân liền không hề thử dò xét nữa, theo lời ở trong huyệt động lưu lại cho cha mẹ của Tiểu Quai lời nhắn, ôm tiểu hồ trong tim xuống núi.

Rất nhanh, đã thấy biệt thự của mình, gãi gãi cái bụng mềm mại của tiểu hồ ly tuyết trắng, Lâm Tu Chân cưng chiều nói:

– Về đến nhà rồi.

Tiểu Quai nghe vậy, lỗ tai to nhung mềm dựng lên, vui mừng kêu một tiếng, xe vừa chạy tới cây cầu phía trước, hai tiểu móng vuốt bám lên kính xe, nhìn biết thự ba tầng cao lớn ở bên kia, vui vẻ phe phẩy cái đuôi to xù lông.

Lâm Tu Chân chưa kịp dừng xe, tiểu hồ ly liền chờ không kịp nhảy ra ngoài xe, vươn tứ chi, ở vườn hoa biệt thự nhảy nhảy sờ sờ, sờ một bông hoa nhài mùa đông còn chưa nở, giẫm giẫm lên lá rụng trên con đường nhỏ rải đá, tiểu hồ thoải mái ở cạnh ao nhỏ cuộn thân thể, liếm liếm móng vuốt. Hừ hừ, đây chính là địa bàn của Tiểu Quai ta. Mặc dù không có rộng rãi thần kỳ như Trường Bạch sơn, nhưng lại có sân nhỏ rất ấm áp cùng lãng mạn của mình.

Lâm Tu Chân cầm chìa khóa mở cửa phòng, ánh mắt lại đuổi theo tâm can bảo bối trong tim mình, nhìn tiểu từ kia vui sướng ở trong hoa viên chơi đùa, trong lòng cũng ngọt ngào cảm nhận được niềm vui sướng khi về nhà.

Xoay chìa khóa mở cửa nhà ra, đột nhiên có một bóng đen to lớn hướng mình chạy như bay đến, kèm theo tiếng kêu gào vui sướng khàn khàn:

– James, ngươi rốt cục cũng trở về......

Lâm Tu Chân nhíu mày một cái, không chút do dự đưa chân ra, đem bóng đen đang hướng mình phi tới kia đạp xuống dưới chân.

Động tác cực lớn ngoài ý muốn này, làm cho Tiểu Quai lập tức đứng lên, lỗ tai to nhung mao run lên một cái, ánh mắt linh lợi hướng cửa nhìn. Sau đó lại thật nhanh chạy vội tới trước người Lâm Tu Chân, móng vuốt bám theo ống quần của hắn chạy vào trong ngực người yêu.

– Ngoan ngoãn đừng sợ, chẳng qua là một con chuột lớn xông vào trong nhà mà thôi.

Lâm Tu Chân sủng ái ôm chặt vật nhỏ bị hoảng sợ, sủng nịnh vuốt ve bộ lông mượt mà của Tiểu Quai, đi thẳng vào trong phòng, cũng không thèm nhìn tới người dưới đất.

– James, ai là con chuột lớn!

Người trên đất bò dậy, kéo kéo chỉnh sửa lại tây trang, tiêu sái vuốt mái tóc vàng, tò mò đi quanh người Lâm Tu Chân, thao bất tuyệt dùng giọng nói pha tiếng phổ thông hỏi:

– Đây là hồ ly sao? James, ngươi khi nào thì bắt đầu nuôi sủng vật?

Cũng không quản Lâm Tu Chân mặt lạnh, người đó rất vui vẻ vẫy lẫy tay, nhiệt tình cùng Tiểu Quai chào hỏi:

– Bé con dễ thương, ngươi tên là gì a? Ta tên là Riley, là em họ của James.

Tiểu Quai nằm ở trong ngực Lâm Tu Chân, tò mò nhìn nam nhân to lớn mà như trẻ con trước mắt, mái tóc ngắn màu vàng, tròng mắt màu xanh lá cây, da thịt tái nhợt: à à ~~ đây không phải là ác quỷ trong TV hay nói sao?

Lâm Tu Chân đẩy ma trảo của Riley đang có ý đồ vuốt ve Tiểu Quai ra, đem tiểu hồ ly gắt gao ôm thật chặt vào trong ngực.

– Không cho chạm vào người yêu bảo bối của ta.

Đem mình thoải mái ngồi ở ghế sa lon trong nhà, Lâm Tu Chân lười biếng liếc Riley một cái.

– Ngươi tới làm gì? Lão đầu tử đó để cho ngươi tới sao?

Riley bộ dáng ủy khuất:

– James, ta nhớ ngươi cũng không được sao? Ai, Coi như trái tim ngươi không chấp nhận tình yêu nhiệt thành của ta, cũng không cần tìm một con hồ ly làm người yêu.

Tiểu Quai thính tai nghe được Riley thú tội, con ngươi đen láy ẩm ướt chuyển chuyển, đáng thương mong đợi nhìn Lâm Tu Chân, ôm đuôi to của mình đặt ở trong miệng cố gắng gặm cắn.

Lâm Tu Chân yêu thương đem cái đuôi từ trong miệng Tiểu Quai kéo ra, tựa như trấn an sờ cái bụng tuyết trắng của tiểu hồ ly một cái.

– Đừng nghe hắn nhảm nhí! Đi, chúng ta đi tắm nước nóng.

– James ~ chúng ta cùng nhau tắm đi ~

Riley dùng giọng nói ngọt ngào nhưng phát âm tiếng Trung không chính xác vẻ mặt si tình nhào tới, lại bị Lâm Tu Chân “binh” một tiếng nhốt ở bên ngoài phòng tắm. Hắn cũng không tức giận, sờ lỗ mũi mới đụng vào cánh cửa một cái, từ trong tủ lạnh lấy ra một bọc máu tương, thoải mái ngồi trên ghế sa lon, tùy tiện đem chân gác trên bàn trà, lấy điều khiển mở TV.

Vừa sập cửa phòng tắm, tiểu hồ ly liền lập tức biến thành một mỹ thiếu niên quang lõa, tứ chi quấn quanh ở trên người của Lâm Tu Chân, chu cái miệng nhỏ nhắn, hàm răng trắng bóng hướng trên bả vai người yêu gặm cắn, trong miệng hàm hồ không rõ nói:

– Hắn là ai? Là ai?! A Chân không thể thích người khác! Nếu không ta liền cắn ngươi, cắn ngươi!

Lâm Tu Chân tùy ý cho tiểu nhân đang ghen ở trên cổ của mình mài răng, cẩn thận ôm bé ngồi vào trong hồ tắm, vừa cố gắng kiềm chế trước mùi hương quyến rũ của bé giúp bé tắm rửa, vừa hướng lỗ tai mẫm cảm thổi khí:

– Bé con ngốc, ta chỉ thích một mình ngươi! Cái tên bên ngoài kia, cách mấy năm sẽ nhàm chán chạy tới ăn chực mấy ngày, không cần phải để ý đến hắn. Bảo bối đáng yêu, không cần ghen ~

Nghe được lời ngon tiếng ngọt của Lâm Tu Chân, Tiểu Quai lúc này mới an phận, gương mặt xấu hổ ửng hồng dính vào ngực của hắn, ngón tay út không ngừng ở trước ngực người yêu vẽ vòng tròn, miệng đô đô nói:

– Không cho gạt người nga.

Lâm Tu Chân nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không trả lời, bắt lấy cằm của tiểu hồ, cúi đầu hướng đôi môi hồng nộn mê người hôn xuống. Ngón tay không có hảo ý hướng cặp mông chặt chẽ cong vểnh của Tiểu Quai dò xét tiến vào bên trong.

Tiểu Quai ngây ngô kỹ thuật hôn môi một chút tiến bộ cũng không có, hoàn toàn bị Lâm Tu Chân thao túng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ưm ưm đáng thương......

Một canh giờ sau, Riley trợn mắt há mồm nhìn Lâm Tu Chân dùng khăn lông che kín mít ôm một mỹ thiếu niên đắc ý, từ trong phòng tắm đi ra:

– Hắn...... hắn......

Lâm Tu Chân thẳng hướng phòng ngủ lầu hai, không chút nào để ý tới Riley đang giật mình. Mà Tiểu Quai đôi mắt đen láy, linh lợi liếc trộm Riley một cái, liền ngượng ngùng đem gương mặt vùi vào trong ngực người yêu.

Miệng Riley tạo thành một chữ “O” thật to, bàn tay bụm mặt, hưng phấn nói:

– A! A! Chẳng lẽ là...... chẳng lẽ là...... người ngoài hành tinh?! Dị hình?! Đột biến?!

Dứt lời, liền liều mạng đi gõ cửa phòng Lâm Tu Chân.

– James ~ ngươi nói cho rõ ràng a!

– Ầm ĩ chết người!

Lâm Tu Chân mở cửa ra, đem Riley đá bay xuống lầu một.

Vóc dáng cao lớn đáng thương đó, té sấp trên sàn nhà ở phòng khách, còn không quên khàn giọng gào lên:

– Ta cũng muốn nuôi một con sủng vật sẽ biến thành người ~~
Bình Luận (0)
Comment