Ba Vạn Dòng Thư Tình

Chương 45

Một ngày này, tất cả mọi người đều bận đến mức khí thế ngất trời.

Trang điểm, cùng với quay phim phần tự giới thiệu phân chia nhóm người chơi kỳ thật đã chiếm hơn nửa thời gian, khi mọi người bắt đầu thảo luận đã là hai giờ chiều. T

Mỗi tổ sáu tác giả, hai sinh viên hệ tiếng Trung, mỗi người đều có ý nghĩ của bản thân, chưa ai có thể thuyết phục ai.

Tạ Thanh rất ít khi xem chương trình giải trí, nhưng vẫn có thể tự mình đoán được, trong quá trình thảo luận khi mọi người khắc chế cảm xúc, cãi cọ, giận dỗi thở dài nhất định sẽ bị ghi lại trên màn ảnh.

5 giờ lúc quay phim kết thúc, nhóm của Tạ Thanh chọn ra được bốn phương án.

Tình huống của những tổ khác cũng không quá chênh lệch, mọi người cùng nhau đi ra khỏi phòng thảo luận, Tạ Thanh nghe được Đào Nhiên với tác giả tranh luận: “Thanh xuân vườn trường không được, phần mở đầu của thanh xuân vườn trường khó có thể gây được ấn tượng, tôi cảm thấy phương án của Mật Dưa đại đại khá tốt.”

Sau đó tổ tiết mục mời mọi người ăn cơm, trong quá trình ăn cơm cũng quay lại một ít như sinh hoạt hàng ngày.

Bộ phận này không có Tạ Thanh, bởi vì lúc ăn cơm không thể mang mặt nạ.

Buổi tối về khách sạn, quay phim sẽ chụp hình mỗi người một ít thời gian.

Khách sạn cũng do tổ tiết mục sắp xếp, cách chỗ quay phim không xa.

Tạ Thanh cảm thấy nếu tiếp tục cãi nhau khi thảo luận cũng không có ý nghĩa, liền yêu cầu bên phía Hoành Điếm gọi video.

Cô muốn nhìn nhiều hơn về các loại bối cảnh thông qua video, cũng như xem qua diễn viên một chút. Đây là yêu cầu hợp lý trong phạm vi quy định, tổ tiết mục liền đồng ý.

Tạ Thanh: “Cho nên lần này có năm bối cảnh cổ đại, năm bối cảnh hiện đại có thể dùng?”

Bên đầu video bên kia, trợ lý gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Tạ Thanh: “Tôi có thể nhìn qua nữ diễn viên mặc áo hồng nhạt kia được không?”

Trợ lý quay đầu vừa tìm người vừa hỏi: “Phàn Tiểu Tịch phải không?”

Tạ Thanh: “Không phải không phải, cô gái kia tương đối quyến rũ.”

Trợ lý: “À, chị nói tới Cố Văn…” Nói xong tìm được người, chạy tới đem video hướng về phía đối phương.

Cố Văn phản ứng lại rất nhanh, lập tức vẫy tay chào Tạ Thanh.

Những hành động này của Tạ Thanh đều bị người quay phim đi kèm quay lại, chờ Tạ Thanh tắt video, quay phim hỏi: “Có phải là cô có ý tưởng rồi không?”

“Đúng vậy.” Tạ Thanh gật gật đầu cười, cách mặt nạ cũng có thể nhìn ra được ý cười trong mắt cô.

Sau đó cô vào nhóm WeChat gửi cho mọi người trong nhóm một tin nhắn: “Mọi người đến phòng tôi một chút.”

Mười phút sau, mọi người liền gom lại cùng nhau. Quay phim lại tiếp tục công việc, nhưng quá trình thảo luận chi tiết này, đại khái cũng chỉ được chiếu chừng vài phút trong video hoàn chỉnh.

*******

Liên tiếp mấy ngày sau đó, hầu như tất cả mọi người đều ngủ trễ dậy sớm.

Ngoại trừ việc hoàn thành tiểu thuyết theo yêu cầu của chương trình, bọn họ còn phải phối hợp làm việc với bên Hoành Điếm. Cho dù phim thành phẩm dựa trên nội dung của tiểu thuyết nhưng cũng có một vài chi tiết cần được tinh chỉnh để tăng thêm cái nhìn và cảm nhận tổng thể.

Nhóm tác giả này không hề có chút kinh nghiệm về mặt này, chỉ có thể dò dẫm dưới sự hướng dẫn của khách mời, lúc này thực sự là khó khăn đối với họ.

Hai người chơi hiện tại đang là biên kịch lại cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.

Bọn họ nhìn vào ống kính nói: “Có phải là rất tuyệt không? Biên kịch bọn tôi chẳng có khi nào được tiếng nói như vậy!”

Trong ngành công nghiệp điện ảnh ở u Mỹ, địa vị của biên kịch thật sự rất ấn tượng; ở Hàn Quốc càng thêm rõ ràng, thường thì mỗi khi một phim nhựa thành công, lúc diễn viên chính công khai tiếp nhận phỏng vấn sẽ gửi lời cảm ơn đến biên kịch.

Nhưng trong nước lại khác, trong rất nhiều thời điểm, ‘không gian sáng tác’ của biên kịch hoàn toàn không có, nhà làm phim, đạo diễn, nhà đầu tư, diễn viên sẽ nhìn vào kịch bản mà ‘xé’ kịch bản theo vô số cách, cuối cùng biên kịch cũng chỉ có thể thỏa hiệp theo yêu cầu của bọn họ.

Không chỉ có thế, còn phải bị người xem mắng. Đặc biệt là những tác phẩm chuyển thể: Thất bại, tất cả đều là do biên kịch đã thay đổi toàn bộ nội dung; thành công, đó là do nguyên tác viết rất tốt!

Trong lòng hai vị biên kịch cay đắng, hai vị biên kịch đã nhận rất nhiều ấm ức.

Cho nên hai vị biên kịch đối với tiết mục này cực kỳ nhiệt tình.

“Ai, tôi cảm thấy cảm xúc của diễn viên phải phong phú hơn một chút…”

Hai vị biên kịch vui sướng mà trải nghiệm lạc thú được thể hiện được chỉ điểm.

Phần chuyển thể của bên Đào Nhiên, một nhóm tác giả vô tuyến văn cũng đang sứt đầu mẻ trán không khác gì so với nhóm của Tạ Thanh.

“Tôi cảm thấy cái này không được!!! Nữ phụ quá xốc nổi!!!”

“Nhưng tôi cảm thấy cái này không phải là do kỹ thuật diễn xuất…”

“Đúng… Viết trên giấy khoa trương như vậy, nếu áp lên diễn xuất không thích hợp.”

“Sửa đi, nhanh chóng sửa đi!”

Liên tiếp mấy ngày mọi người đều binh hoang mã loạn [1] như vậy, mỗi buổi tối, tất cả mọi người đều đem vẻ mặt mệt mỏi mà trở lại khách sạn.

[1] 兵荒马乱 – Thành ngữ; có nghĩa là đội hình hỗn loạn, không theo một trật tự nào.

Quay phim ngẫu nhiên quay lại cảnh Trâu Tiểu Doanh khóc thét, “Tôi còn phải viết chín ngàn chứ nữa mới có thể ngủ a a a a!!!”

Tạ Thanh đang ngồi bên cạnh ôm ôm cô nàng: “Đừng khóc đừng khóc, tôi cũng còn ba ngàn chữ nữa nè.”

Quay phim tò mò đặt câu hỏi: “Không viết không được sao?”

Vẻ mặt Trâu Tiểu Doanh như đưa đám: “Dĩ nhiên là không rồi, là tác giả, không viết đương nhiên là không được.”

Quay phim: “Woa, tôi còn tưởng rằng mọi người làm nghề này thực sự tự do thực sự nhẹ nhàng chứ.”

Đinh Nhất Phàm phì cười, trêu chọc: “Thôi đi nha. Chuyện này trên mạng đề cập từ sớm. Công việc hàng ngày của tôi chính là ngồi chờ ở sân bay gõ chữ, bị bệnh vào bệnh viện truyền nước cũng phải gõ chữ.”

Quay phim: “Vào những lúc này hãy để người xem có cái nhìn đúng đắn hơn về mọi người.”

Kỳ thật những gì Đinh Nhất Phàm nói cũng chưa hoàn toàn trọn vẹn. Đối với những làm nhà văn chuyên nghiệp mà nói ngoại trừ nhu cầu tự khống chế bản thân, còn đòi hỏi bọn họ có được sự kiểm soát cảm xúc một cách mạnh mẽ.

Có thể gạt bỏ những gì xảy ra cuộc sống thực, ví dụ như bạn mới vừa chia tay với bạn trai xong, nhưng ngay lập tức dưới ngòi bút phải chuyện nhân vật chính trong truyện vui mừng hớn hở đi du lịch; hoặc ngược lại trong đời sống hiện thực bạn đang vui mừng hớn hở đi du lịch, quay đầu phải ấp ủ nhân vật chính đối mặt với cảnh cửa nát nhà tan.

Đã từng có người nói qua trên Weibo: “Cái gì gọi là nghề nghiệp? Nghề nghiệp chính là buổi sáng, bố một người bạn của tôi qua đời, buổi tối cô ấy phải lau khô nước mắt viết một chương về hôn lễ của nhân vật chính để cập nhật.”

Ít nhiều tác giả đều như thế này. Phàm là “nghề nghiệp” thì có cái gì dễ dàng đâu.

Tổ Đạo diễn cảm thấy cái điểm này rất tốt, dự định tiếp tục khai thác sâu hơn về mặt này một chút.

Sau lại phát hiện căn bản không cần khai thác, hàng ngày đều đang phát sinh những chuyện tương tự.

Hầu như mỗi ngày, bọn họ đều có thể nhìn thấy một đám tác giả mệt đến mức không thèm phản ứng ngồi trước màn hình nghiên cứu các thể loại cảm xúc cực đoan.

Nhìn vào những khuôn mặt thiếu ngủ đến mức ngữ khí cùng biểu tình cũng không làm nổi, “Tôi cảm thấy chỗ này phải đổi thành một câu rít gào, biểu đạt cái loại đau đớn tê tâm liệt phế, cảm xúc như chết lặng”, quay phim có ảo giác người trước màn bị hồn nhập thì phải.

“Cái diễn biến tâm lý này cần đơn giản hóa một chút.” Một vị khác ngáp liên miên, “Quá nhiều, lúc diễn không thể nào thể hiện hết được.”

Quay phim không hiểu nổi vì sao bọn họ đã ở trạng thái mệt mỏi đến vậy mà còn có thể nắm chắc hành văn như vậy.

Nhưng thực ra cái này dường như đã trở thành phản xạ có điều kiện.

Ngày 26 tháng 1, là ngày quay phim cuối cùng.

Ngày quay phim hôm nay cũng giống như phần tự giới thiệu và chia nhóm ban đầu, hoàn toàn quay ở studio. Trong quá trình ghi hình, sẽ xem lần lượt phim của từng nhóm, sau đó nghe lời nhận xét của khách mời, chính là những gì thường thấy của một chương trình giải trí.

Trước khi bắt đầu ghi hình các nhóm thông qua rút thăm để quyết định trình tự lên sân khấu, tất cả mọi người đều hy vọng có thể lên trước, bởi vì càng lên sớm càng dễ lấy được điểm cao. Càng về sau khách mời xem phim càng cảm thấy nhiều điểm yếu hơn, cho nên chấm điểm sẽ khó khăn hơn.

Tạ Thanh để cho Tử Mộc Nam người nhỏ tuổi nhất đi rút thăm, không nghĩ tới cô nàng là đứa xui xẻo nhất trong những đứa xui xẻo, rút được số 4, cũng chính là nhóm thứ 2 đếm ngược lên.

Trở lại hậu trường, Mộc Tử Nam ôm lấy Tạ Thanh khóc khóc thiên thưởng địa [1]: “Ô ô ô ô ô tổ trưởng, em thực sự xin lỗi chị!!!”

[1] 哭天抢地 – Thành ngữ, có nghĩa là vô cùng buồn bã. (Theo Baidu)

Tạ Thanh cứng đờ mà ôm lấy cô nàng: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Sau đó mọi người cùng nhau khẩn trương mà chuẩn bị xem phần thi của những nhóm khác.

Lên sân khấu đầu tiên là nhóm do một tiểu thần viết truyện nam tần dẫn dắt, những người khác trong nhóm Tạ Thanh cũng không mấy quen biết, nhưng vị tiểu thần này cô biết, hình như cũng khá thân thiết với Nhất Sinh Thư.

Ngoại trừ hắn, trong tổ này còn có một nhân vật quan trọng, chính là một trong hai vị biên kịch tham gia chương trình, hình như là chuyên viết đề tài trinh thám kinh dị. Hắn tạm thời chưa có tác phẩm nào được ra mắt, nhưng tự làm những bộ phim ngắn kinh dị post lên Weibo nhận được sự hưởng ứng không tồi.

Đề tài lần này của bọn là chọn là đề tài kinh dị, vị biên kịch kia tìm người giúp đỡ bên ngoài làm hiệu ứng âm thanh. Mở đầu phim ngắn là màn ảnh trắng đen hình như là một gian phòng học lắc lư lảo đảo, rõ ràng là một phòng học bình thường nhưng đi kèm theo tiếng thì thầm trở nên thập phần quỷ dị.

Cánh cửa sổ mở một nửa của phòng học có dán họa tiết trang trí cho Giáng Sinh. Đại khái cũng mất một khoảng thời gian dài để nhẹ nhàng đong đưa theo gió.

Tiếp theo, một dòng bắn tung tóe từ trên cao xuống đọng lại trên cửa sổ, mở ra khuôn mặt mờ mịt của ông già Nô-en.

Tạ Thanh sợ hãi nhắm chặt đôi mắt.

Sau đó rốt cuộc là không dám xem.

Mặc dù là không dám xem nhưng 14 phút kế tiếp, âm thanh cùng nhạc nền (BGM – background music) cũng đã đủ làm cô sởn tóc gáy. Khi phim ngắn kết thúc, cô di chuyển tay, thông qua màn hình nơi hậu trường nhìn thấy ở studi ba vị khách mời đều bị hù không nhẹ, nhưng có cảm giác chưa đủ đô.

“… Làm tôi sợ muốn chết.” Nữ sản xuất phim vỗ vỗ ngực, nhận xét, “Tôi cảm thấy cái này rất tốt, các phương diện đều thực sự chuyên nghiệp, tôi thích.”

Mặt khác, nhận xét của hai vị khách mời còn lại cũng không khác biệt lắm.

Trâu Tiểu Doanh ngồi bên cạnh Tạ Thanh mặt mày ủ rũ héo úa: “Loại chương trình giải trí như thế này lại đi tìm biên kịch chuyên nghiệp đến, chẳng khác nào là hack game.”

Nhóm thứ hai làm đề tài huyền huyễn, trong phần giới thiệu, bọn họ đề cập đến việc muốn đánh vào thị giác của người xem, cùng với dự tính ban đầu của Đinh Nhất Phàm không hẹn mà gặp.

Nhưng đây là phim ngắn, ngay từ mở đầu có thể thấy rõ được lo lắng của Mộc Tử Nam khi đó, ‘kỹ xảo ba xu’ làm cho ba vị khách mời xấu hổ khi phải nhịn cười để không làm mất lễ phép.

Phim ngắn 15 phút, nhưng do hiệu ứng không đến cho nên phim lại có vẻ dài dòng lê thê. Khi đoạn phim ngắn vừa hết, vẫn là vị nữ sản xuất đưa ra nhận xét đầu tiên.

Bà nói: “Cái hiệu ứng này…”

Nhà sản xuất nam cho cái bậc thang: “Tôi cảm thấy hiệu ứng này không phải là lỗi của bọn họ.”

“Đúng vậy, hiệu ứng không phải là lỗi của bọn họ.” Đầu tiên vị nữ sản xuất tán đồng lời nói này, sau đó lại nói thêm, “Nhưng tôi cảm thấy làm tác giả chuyên nghiệp, vào thời điểm sáng tác nếu đã biết mục đích cuối cùng là để làm phim. Đầu tiên cần có chút hiểu biết về bức tranh tổng thể, đó là loại tác phẩm này dễ làm, loại tác phẩm nào không thể làm được.”

Nhà sản xuất phim nam suy nghĩ gật đầu: “Cũng đúng.”

“Chẳng hạn như nói làm phim cổ trang, nhưng hiện tại lại có hạn ngạch. Loại thay đổi chính sách thường là loại tin tức chúng tôi được biết trong ngành. Mọi người không biết cũng là bình thường. Nữ sản xuất nói tiếp, “Nhưng mà hiệu ứng của phim huyền huyễn vừa phải có tiền vừa phải có kỹ thuật, đề tài quân đội thường phải nhờ đến sự giúp đỡ của quân đội mới có thể quay… Tôi thấy đây chính là những phạm trù cơ bản, làm tác giả thì thời điểm chọn đề tài, viết cốt truyện nên có những suy nghĩ như vậy. Nếu không những tác phẩm của họ rất khó có thể chuyển thể thành phim.”

Hai vị khách mời còn lại biểu thị sự tán đồng tuyệt đối.

Nhận được những lời nhận xét như vậy, cũng không khó hiểu vì sao nhóm này có số điểm không quá cao.

Trước khi nhóm thứ ba lên sân khấu, tâm tình của bọn họ dường như đã sụp đổ bởi vì bối cảnh câu chuyện của bọn họ quá lớn.

Thời điểm chính mình đọc tiểu thuyết tự tưởng tượng thấy không tồi nhưng khi giao cho bên Hoành Điếm, phát hiện không có khả năng quay được trong 10-15 phút. Thành phẩm sau nhiều lần sửa chữa vẫn không thể ra bộ dáng mong muốn, cuối cùng bản được phát trên sân khấu thoạt nhìn giống như giới thiệu về khu tham quan hơn.

Ba vị khách mời sau khi xem xong đều đưa ra cùng một câu hỏi: “Câu chuyện của các bạn là gì?”

Sau đó chính là nhóm của Tạ Thanh.

Sau một ngày tranh luận không có chút kết quả, Tạ Thanh dùng sự thật để nói chuyện, thuyết phục các tổ viên chấp nhận một đề tài kinh điển nhưng không hề suy – Cung đấu.

Thi đấu vòng thứ nhất không yêu cầu bọn họ suy xét vấn đề về chính sách, nói cách khác không cần quan tâm đến hạn ngạch dành cho phim cổ trang. Quay một bộ phim cổ trang, làm cho phim thật đẹp có thể thu hút được người khác, thành tích hẳn là không tồi.

Nhưng đề mục có yêu cầu chính xác, là tất cả mọi người đều phải tham gia sáng tác.

Đề tài cung đấu với tác giả nam chính là sở đoản, Đinh Nhất Phàm cùng những người khác liền lên tiếng phản đối: “Đừng có nói là viết đề tài này nha, bình thường bọn tôi ngay cả xem cũng không xem.”

Nhưng Tạ Thanh đã sớm nghĩ kỹ làm thế nào để làm cho bọn họ ‘tham gia’ --- nhân thiết giao cho bọn họ, phần sáng tác giao cho các nữ tác giả.

Làm như vậy có được một cái ưu điểm, chính là hình tượng sủng phi sẽ được đắp nặn phù hợp theo logic của ‘Đế vương nam tính’. Về phần thẩm mỹ, giữa nam và nữ thực sự không hề giống nhau, có đôi khi nữ tác giả đắp nặn ra sủng phi cho đàn ông xem, bọn họ sẽ cảm thấy hoàn toàn không có tính thuyết phục.

Nhưng Tạ Thanh cũng suy xét qua chuyện nam tác giả khi đắp nặn tính cách nhân vật nữ thường xuyên xảy ra những vấn đề kỳ quái. Phần nhân thiết sẽ do Mộc Tử Nam kiểm tra ở khâu cuối cùng. Nếu thực sự có cái giả thiết nào quá khác người, Mộc Tử Nam sẽ bỏ đi.

Cuối cùng sau khi xong phần nhân thiết, một nữ tác giả cùng tổ, Mễ Kiều Tương than thở một chút: “Đàn ông… Quả nhiên đều có trái tim theo đuổi tình yêu thuần khiết.”

Trong phần nhân thiết của vài vị sủng phi, cái được cho là quan trọng chính là ngây thơ trong trắng [2] hiền huệ thục nữ, nếu nói là phiên bản cô đại của các nữ sinh cũng không ngoa.

[2] Từ gốc canh suông quả thủy (清汤寡水) – Thành ngữ, nghĩa đen dùng để chỉ nước dùng có ít nước, không có mùi vị. (Theo Baidu)

Mễ Kiều Tương: “Tôi xem như đã hiểu vì sao <Mỹ Nhân Ngư> [3] gây sốt rồi, phụ nữ xem khoa trương nói thích cảm giác mà nhân vật của Trương Vũ Kỳ vì mang lại, trong khi nam chính lại đi thích Mỹ nhân ngư không có hương vị. Phần lớn đàn ông khi xem đều cảm thấy Mỹ nhân ngư là đẹp nhất…”

[3] Phim được nhắc là phim Mỹ Nhân Ngư của Châu Tinh Trì, phim chiếu Tết 2016.

Nhưng cái nhân thiết này lại phù hợp với mong muốn của Tạ Thanh.

Trong cung đấu trạch đấu văn, nữ tác giả thật ra càng thích xây dựng nhân vật hiền huệ thục nữ, nhân vật được xây dựng này có xoay ngược lại không gian, từ một cô gái vô dục vô cầu đến khi hắc hóa đó chính là quá trình trưởng thành.

Nhưng mà 15 phút quá ngắn, căn bản không đủ để xuất hiện xoay ngược, nếu để nữ chính diễn vai hiền như Bụt trong 15 phút, nhóm của bọn họ khẳng định sẽ bị loại.

Cho nên cô muốn đi ngược lại với kịch bản thông thường, trực tiếp xây dựng một nữ chính xinh đẹp, đã hoàn toàn hắc hóa.

Trên mạng có người nói “Khi nữ chính trang điểm mắt khói, nam chính phải chú ý, cô ấy muốn phóng đại chiêu”, cô yêu cầu nữ chính vừa ra liền trang điểm mắt khói.

Câu chuyện phát sinh vào mùa thu. Một phút đầu, màn ảnh chỉ có linh đường cùng đám người đang khóc tang.

Quan tài dày nặng đặt ở giữa linh đường, lá cây khô vàng rơi đầy bên ngạch cửa. Khắp nơi đều là màu trắng, quần áo màu trắng, bối cảnh màu trắng, còn có hỗn hợp âm thanh nức nở thật thật giả giả, mỗi người thoạt nhìn cũng đều khổ sở. T

Sau đó, màn ảnh chuyển đến trên mặt người.

Một vị phi tần trẻ tuổi dưới bộ quần áo trắng đơn thuần kia mơ hồ có thể nhìn thấy một chút màu đỏ của cổ áo.

Nguyên văn của Tạ Thanh viết chính là: Nhưng có thật là mọi người là buồn khổ không? Có người trên mặt khóc lóc như đưa tang, nhưng trong lòng lại vui mừng như sắp có đại hôn.

Màn ảnh lại chuyển về đặc tả ở ống tay áo.

Một vị phi tần khác, trong tay nắm chặt một cái khóa bình an của một đứa bé, dùng sức đến mức tay phát run, gân xanh hiện lên rõ ràng trên mu bàn tay.

Đối ứng với nguyên văn: Cũng có một số người, chỉ cảm thấy mối thù lớn đã được báo. Tiếng khóc này không phải là dành cho vị Quý Phi đang nằm trong quan tài kia là khóc cho đứa con chưa kịp chào đời của bản thân.

Màn ảnh lại chuyển, trực tiếp chuyển đến bên ngoài một nhà cao cửa rộng, chiếu đến vào bên trong từ đầu.

Màn ảnh chỉ quay đến sườn mặt của nữ chính, nhưng đủ để nhìn ra đó chính là một khuôn mặt quyến rũ, hồng y môi đỏ, quỳ gối xuống trước một dãy bài vị.

Có gã sai vặt cúi đầu đi vào, nàng không có quay đầu lại, giọng nói bình đạm, mơ hồ có vài phần sát ý tàn nhẫn: “Thành rồi sao?”

Gã sai vặt khom người sau lưng cô: “Trong cũng gõ chuông tang.”

Tất cả âm thanh đồng loạt dừng, hình ảnh trong phim dừng an tĩnh đến mức không một tiếng động.

Vài giây sau, nữ chính cười khẩy: “Thật sự là vô dụng, chỉ mới ba canh giờ đã mất mạng?”

Câu nói tiếp theo mang theo hận ý càng sâu: “Có thể thấy được bao nhiêu loại thuốc bổ hiếm lạ đều rơi vào trong bụng ả ta, cũng không có nửa phần tác dụng.”

Đặc tả chuyển đến khuôn mặt của gã sai vặt, về mặt lý thuyết chỉ là một nhân vật quần chúng nhưng lại dùng một diễn viên nam trẻ trung thanh tú.

Gã sai vặt muốn nói lại thôi, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tiểu thư…”

Từ bóng dáng có thể nhìn ra, nữ chính hơi hơi quay đầu lại.

“Nay Quý Phi đã không còn, chuyện tuyển tú chỉ sợ…” Gã sai vặt nói đến đây thì ngừng, lắc lắc đầu, “Tiểu nhân cảm thấy đang thời buổi rối loạn, ngài vẫn bình an. Dù sao đại thù đã bảo, ngài cần gì phải…”

“Như thế này làm sao có thể nói là đại thù đã báo.” Nữ chính nhẹ nhàng mỉm cười.

Cuối cùng, nàng đứng lên, váy áo dày nặng đỏ thẫm thêu hoa văn phức tạp, hiện lên trước ống kính thật lộng lẫy.

Nữ chính lẳng lặng nhìn vào bài vị trước mắt cô, màn ảnh đặc tả một trong số bài vị nhưng không có bất kỳ phụ đề hay lời nói giải thích rốt cuộc đó là linh vị của ai.

Màn ảnh quay lại, như cũ cũng chỉ nhìn đến sườn mặt của nữ chính: “Chỉ là một Quý Phi hèn hạ mà thôi, người nghĩ Hoàng Thượng sẽ vì ả ta mà ngừng tuyển tú sao?”

Ngữ khí đầy nhịp điệu, nghiền ngẫm kỹ còn mang theo cả vô lễ cùng bất kính.

Cảnh tượng lại chuyển, chuyển đến nội quan quán bên trong cung.

Quả nhiên như dự liệu của nữ chính, quá trình tuyển tú vẫn còn đang tiến hành.

Tất cả mọi người bận bận rộn rộn, một chồng lại một chồng váy áo cùng trang sức xinh đẹp được mang sang, hoàn toàn không nhìn ra là bộ dáng trong cung đang có tang sự.

Một người chỉ nhìn phục sức thôi cũng có thể thấy được là một hoạn quan có địa vị không thấp đang đứng bên ngoài hành lang cầm phất trần không biết đang suy nghĩ gì. Một tiểu hoạn quan từ xa màn ảnh bước nhanh tới, nhìn ông ta chấp tay thi lễ: “Công công, Vương Thường Hưng người bên Quý Phi nương nương tới.”

Đại hoạn quan cười nhạo một tiếng.

Màn ảnh quay đến một chiếc lá vàng rơi xuống từ cây ngô đồng, rơi trên một mảnh tường màu đỏ, màu sắc tương phản rõ ràng.

Đại hoạn quan thở dài một cái: “Người đi trà lạnh [4]. Hiện giờ, cũng đến lượt Vương Đại công công chủ động đến gặp ta. Hắn có nói là chuyện gì không?”

[4] 人走茶凉 – Thành ngữ, dùng để chỉ sự lạnh lùng thờ ơ của con người. (Theo Baidu)

Tiểu hoạn quan khom người, nhìn không rõ mặt, nhưng trong lời nói không che giấu được khoái ý: “Còn có thể là chuyện gì, dù sao cũng không muốn đi giữ lăng cho Quý Phi nương nương, muốn nhờ ngài giúp đỡ.”

Đại hoạn quan lại cười nhạo, giọng cười làm người khác khiếp đảm.

Giống như phất trần, hắn ta đi đến cửa sân: “Đi thôi, dù gì cũng là bạn cũ, đi gặp hắn.”

Rồi sau đó thu đi, đông qua, xuân lại tới.

Hình ảnh từ đầu đến cuối dừng ở cái cây ngô đồng bên bức tường đỏ, nhánh cây bị tuyết đọng bao phủ, tuyết tan đi, cuối cùng mầm non lại ló chồi.

Một con đường dài nơi cửa cung điện vô cùng náo nhiệt, người nhà của người được chọn tụm năm tụm ba trò chuyện, lén lút bình luận một phen về những người được chọn khác.

Lúc này một cỗ kiệu nhỏ đi vào cửa cung.

Màn ảnh hướng đến trong kiệu, lần đầu tiên toàn khuôn mặt của nữ chính được hé lộ.

Nữ chính là do Cố Văn thủ vai. Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt này, Tạ Thanh liền cảm thấy cô ấy rất có phong phạm của yêu phi.

Rồi sau đó quay về hồi ức, vẫn là từ đường kia, nữ chính xoay người đi ra ngoài.

Hình ảnh nháy mắt lại quay về, trong từ đường nữ chính bước chân mình lên một cỗ kiệu giống hệt cỗ kiệu đưa nàng tiến cung, nhạc nền nhiệt huyết với, tiết tấu rất mạnh vang lên.

Quay lại hồi ức, gã sai vặt ngăn nữ chính lại nói: “Tiểu thư, chỗ này là cửa cung, sau này tội hành thích vua …”

Biểu tình của nữ chính thanh lãnh: “Tội hành thích vua?” Một tiếng cười lạnh.

Ra khỏi hồi ức, một đám người nhà đang nhao nhao quay đầu, nhìn về đỉnh kiệu nhỏ xa xa phía hoàng hôn.

Tiếng khe khẽ nói truyền vào màn hình: “Là ai vậy?”

“Hình như là tiểu thư Hạ gia?”

Trong kiệu nữ chính dáng vẻ trang nghiêm, châu trâm rũ xuống bên tai nhẹ nhàng lay động.

Trong từ đường, nàng đạm bạc mà nhìn về phía gã sai vặt: “Đầu tiên xem hắn có bản lĩnh trị tội ta không đã.”

Gã sai vặt hoảng hốt một lát, sau đó càng thêm nôn nóng: “Kim thượng đã có mấy vị nhi tử, cho dù không có cũng có mấy vị tông thân ….”

Trong kiệu, nữ chính hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn về ánh hoàng hôn phía chân trời.

Màn ảnh quay gần có thể nhìn thấy được đôi mắt xinh đẹp hàm ẩn hàn ý, sau đó lại quay về cảnh bên trong từ đường.

Biểu tình của nàng kiên định đạm bạc: “Nếu ta làm thiên hạ của hắn đổi chủ thì sao?”

Gã sai vặt giật mình ngơ ngác.

Nhớ lại hồi ức trong từ đường đến đây là kết thúc, kiệu nhỏ đã bình ổn đặt xuống, nữ chính xuống kiệu.

Trước hết quay đến đôi giày thêu tinh xảo của nàng, dưới ánh hoàng hôn, ánh lên ánh vàng lấp lánh như sao trời.

Tiếp theo trên màn ảnh hiện ra hình ảnh được quay từ dưới lên trên, quay đến khí chất kiêu ngạo của nữ chính. Sau lưng là đền đài nguy nga, trên đầu là trời mây quang đãng.

Một đám người nhà theo bản năng mà yên tĩnh lại, ánh mắt hết thảy đều dừng trên người nữ chính.

Nữ chính đi đến chỗ của đám người, hình ảnh cuối cùng trên màn ảnh là bóng lưng đứng thẳng ngạo nghễ của nữ chính.

Không có bất kỳ chuyển cảnh nào khác, phim ngắn đột nhiên im bặt.

Dưới sân khấu đột nhiên an tĩnh trong giây lát, vài giây sau, nhóm khách mời mới ý thức được đây chính là kết thúc, quay qua nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Nữ sản xuất cầm micro, nhẹ giọng ho một cái: “Chuyện này… trước hết tôi có thể tò mò về thiết lập của phim ngắn này được không?”

Trên sân khấu, micro đang nằm trong tay Đinh Nhất Phàm, anh ta nói thẳng: “Mời ngài.”

Nữ sản xuất: “Cuối cùng câu chuyện này là như thế nào? Mở đầu Quý Phi đã chết, nữ chính rất cao hứng, có thể hiểu là Quý Phi với nữ chính có thù oán, cái này tôi cơ bản hiểu được. Sau đó, nữ chính có thể tiến cung, có thể hiểu là bối cảnh cùng gia thế không có vấn đề gì, bằng không cô ấy không được phép tiến cung, nhưng cô ta lại muốn giết Hoàng đế…?”

Đinh Nhất Phàm cười nhạt: “Chúng tôi xem ra đã thành công khiến cho ngài tò mò.”

Nữ chủ giật mình một cái, tiếp theo, ba vị khách mời đều cười rộ lên.

Giáo sư Bắc Ảnh nói: “Đúng vậy, thật sự là rất tò mò, rốt cuộc là có huyết hải thâm thù gì, có thể nói qua một chút được không?”

Đinh Nhất Phàm nhanh chóng phản ứng: “Nếu nói cho ngài, ngài có thể cho chúng tôi điểm cao không?”

“Ha ha ha ha!” Nam sản xuất vui vẻ, “Cái này có thể coi là đe dọa khách mời được không?” Dừng một chút lại nói, “Tôi còn chút ý một chi tiết nữa… Gã sai vặt bên cạnh nữ chính có phải là có tình cảm không bình thường với nữ chính không?”

Cái này không phải do Đinh Nhất Phàm viết, hắn thức thời đưa micro cho Tạ Thanh.

Tạ Thanh nói: “Đúng vậy, nếu tiếp tục viết thêm câu chuyện này gã sai vặt sẽ có ảnh hưởng quan trọng đến nữ chính.”

Nữ sản xuất: “Nói cách khác các bạn đã hoàn chỉnh xong cốt truyện của toàn bộ câu chuyện rồi sao?”

Tạ Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”

Giáo sư Bắc Ảnh vui vẻ: “Cách làm này là đúng.”

Về sau trong phát sóng, hậu kỳ sẽ chèn thêm một đoạn phỏng vấn riêng với Giáo sư Bắc Ảnh.

Nhận xét của Giáo sư: “Câu chuyện được đưa đến trước mắt người xem, khẳng định là đi từng bước từng bước một, chỉ đưa ra một chút. Nhưng đối với người sáng tác mà nói, khi bắt đầu kể một câu chuyện, trong lòng nhất thiết phải nắm chắc câu chuyện một cách hoàn chỉnh mới được, câu chuyện này phải sống trong lòng bạn. Không thể nói tôi chỉ kể có 15 phút nội dung nên chỉ cấu tứ trước 15 phút, nếu nói như vậy nghĩa là những gì bạn kể chưa tốt. Ngay cả bản thân mình còn chưa nắm chắc câu chuyện thì làm sao có thể kể cho người khác được chứ? Cho nên tôi cảm thấy ở điểm này nhóm đang thi có thái độ đặc biệt tốt.”

Nhưng đây là lời được thêm sau đó, ở trên sân khấu giờ khắc này Tạ Thanh không biết cách nào để biết mình nhận được bao nhiêu đồng tình. Lúc trước trong thời gian sáng tác cô vẫn luôn lo lắng đến mức da đầu tê dại.

Ba nhóm trước, được điểm cao nhất là nhóm đầu tiên, điểm bình quân là 90. Nữ sản xuất thích đề tài trinh thám kinh dị nên cho bọn họ tới 95 điểm.

Nhóm làm huyền huyễn kia đuối ở khoảng hiệu ứng, nhưng câu chuyện kể cũng không tệ lắm, điểm nhận được cũng ổn, 82.5.

Nhóm thứ ba là nhóm có thành tích thảm hại nhất, vừa đạt tiêu chuẩn, chỉ có 63 điểm.

MC đợi một chút, chờ cho đến khi ba vị khách mời buông bút xuống, mới lên tiếng: “Xin mời ba vị khách mời cho điểm.”

Ba bảng điểm được giơ lên đồng thời, MC “Wow” một tiếng, mở miệng đùa, “Tốt, dựa theo quy tắc của Lianlian [5], tổ này 0 điểm.”

[5] 连连看 - Quy tắc trò chơi Pokemon.

Trên sân khấu dưới sân khấu đều cười vang.

Ba vị khách mời đều cho 90 điểm giống nhau.

Điểm bình quân không cần phải tính cũng là 90.

Người chơi khom lưng chào xuống sân khấu, trong một gian phòng nhỏ ở hậu trường, Lục Thành đang nhìn chằm chằm vào màn hình bỗng nhiên thở ra một hơi.

“…”Ngụy Bình cùng Ngô Mẫn nhìn nhau bất đắc dĩ, Ngô Mẫn nói: “Lục tổng, anh không cần khẩn trương như vậy… Chúng ta đầu tư nhiều tiền như vậy, muốn cho ai thắng đều có thể an bài một chút.”

Lục Thành vẫn tự mình nhìn chằm chằm màn hình, phun ra hai chữ: “Không được.”

Đối với cái đáp án này Ngô Mẫn không hề có chút ngoài ý muốn nào, nhún nhún vai, không nói nữa.

Đối lại là cô, cô cũng không dám có thao tác ngầm.

Thao tác người khác còn được, thao tác Ly Đại, Ly Đại biết được khẳng định sẽ trở mặt.

Cô ấy chính là kiểu người thà rằng thua trước màn ảnh cũng không nguyện ý thắng một cách không vẻ vang.

Nhóm cuối cùng chính là nhóm tác giả viết vô tuyến văn, một tháng có thể kiếm được mấy chục vạn.

Phim ngắn họ làm ra thể hiện hoàn mỹ tính chất đặc biệt của vô tuyến văn, các tình tiết máu chó kinh điển ùn ùn kéo đến không dứt.

Mở đầu phim, nữ chính bị một nữ phụ xinh đẹp ngực khủng nhưng ngu ngốc tát một cái.

Sau đó bị mẹ kế khi dễ;

Bị bạn học khi dễ;

Bị bảo mẫu khi dễ.

Cuối cùng bị vu khống bỏ tù.

Nam chủ là một bá đạo tổng tài, lớn lên với tiêu chí mặt lạnh như băng, giống như được miêu tả nhiều trong cốt truyện, hắn đi đến đâu đều coi thường hết thảy mọi thứ.

Cho đến khi nữ chính bị bỏ tù, trên khuôn mặt ngàn năm không đổi kia, xuất hiện một thần sắc không đành lòng.

Sau đó màn ảnh vừa chuyển, trong ngục nữ chính bị mù!

Lại vừa chuyển, nữ chính được nộp tiền bảo lãnh ra tù!

Chuyển tiếp theo, nữ chủ được đưa vào một gian phòng ngủ xa hoa, tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường. Đùi trắng nõn làn da tinh tế, ngay cả nữ sản xuất còn thốt lên: “Rất đẹp, rất đẹp nha…”

Sau đó nữ chủ đột nhiên có được vệ sĩ cùng siêu xe, cho dù là mù nhưng không hề cản trở việc cô đi khắp nơi vả mặt.

Vì thế nữ phụ trước mặt mọi người xấu mặt;

Mẹ kế trước mặt mọi người ăn hành;

Bạn học bị khai trừ;

Bảo mẫu bị đuổi việc.

Cuối đoạn phim là một đoạn cao trào nhỏ, nữ chính thiết kế một cái đại cục muốn hố nữ chính, cảm xúc được thể hiện vừa đúng, BGM cũng gãi đúng chỗ ngứa.

Trái tim mọi người như đang treo lên, không biết nữ chính sẽ phá vỡ thế cục.

Thời khắc mấu chốt, siêu xe của nam chủ chậm rãi xuất hiện, khí khách bắn ra bốn phía mà ngừng trước mặt mọi người. T

Nam chủ xuống xe, ôm nữ chính đang trong tình trạng kinh hoảng thất thố.

“Người phụ nữ của tôi đâu đến lượt các người khi dễ?” Đó chính là lời nói kinh điển, âm thanh trầm thấp được phun ra từ đôi môi mỏng.

Phim ngắn kết thúc.

Trong phòng chờ, thành viên của bốn nhóm còn lại đều căng thẳng.

Không ai có thể nói chính xác được kết quả sẽ như thế nào.

Bộ phim này không khác gì vô tuyến văn, nếu đem lên Weibo thực dễ dàng bị trào phúng là cẩu huyết, dung tục, Mary Sue [6].

[6] Là cụm từ thường được dùng để chỉ những nhân vật trong tiểu thuyết, thường là nhân vật nữ, là một nhân vật được hoàn hảo đến mức tẻ nhạt.

Nhưng internet không phải chỉ có mỗi Weibo, người xem cũng không phải chỉ là người sử dụng Weibo.

Thị phần của truyện vô tuyến rất cao, con số có thể làm bất ngờ rất nhiều độc giả chỉ tiếp xúc với những tác phẩm chất lượng cao. Theo góc nhìn của những người biên tập chuyên nghiệp, vô tuyến văn tuy rằng thường xuyên thiếu logic cùng thường thức, nhưng khi đọc lại cực kỳ thoải mái, cho nên được hoan nghênh một chút cũng không có gì kỳ quái.

Tựa như bây giờ, tuy rằng mọi người trong studio đều hiểu được cốt truyện này nếu đem phân tích kỹ càng tỉ mỉ thì tồn tại vô số lỗi và điểm gây sốc, nhưng khách mời lại không thể không thừa nhận: “Cái này làm tôi cảm thấy thoải mái…”

Tiêu chuẩn của vô tuyến văn rất thấp, giỏi nhất dùng con đường thô bạo đơn giản “Tuyệt vọng [7] --- lật mặt --- tuyệt vọng --- lật mặt” khiến cho người đọc cảm thấy thỏa mãn.

[7] Từ gốc 低谷 – Dùng để chỉ những khoảnh khắc cuộc sống rơi vào tuyệt vọng.

Điều này thực sự khó có thể làm được với những tác phẩm có suy luận chặt chẽ, mỗi một tình tiết được tính toán kỹ càng.

Hơn nữa, so với những tác phẩm văn học kinh điển có tiếng tăm tốt, vô tuyến văn còn có thêm một ưu thế lớn hơn đó chính là đọc không hề mệt.

Lúc đọc vô tuyến văn, người đọc không cần phải tự hỏi nhiều, không cần để ý những ám chỉ của tác giả trong tác phẩm, chỉ cần thoải mái theo chân tác giả là được.

Ngay cả Lục Thành cũng thực sự lo lắng.

Tuy rằng quảng bá vô tuyến văn trên trang chủ Weibo thường bị mắng chửi, nhưng hắn là người làm nghề, chưa bao giờ dám không để vô tuyến văn vào trong lòng.

Cuộc đấu hiện này cũng như vậy, không quan trọng là tác phẩm có bao nhiêu cẩu huyết, cách xử lý tình tiết thực sự không tồi, hơn nữa kỹ thuật diễn xuất của diễn viên cũng tốt, thoạt nhìn cũng không hề thua kém.

Nam sản xuất cười nói: “Thể loại này của các bạn là thể loại mà nếu ở nhà xem tivi tôi tuyệt đối sẽ không xem, nhưng đúng là … nói thể nào nhỉ, dùng từ ngữ mạng mà nói, đúng là rất sảng khoái.”

Giáo sư Bắc Ảnh thì tương đối nghi hoặc: “Tôi có để ý một vấn đề, ở nước chúng ta, vu hãm người khác bỏ tù dễ như vậy sao? Còn có trong ngục mà làm mù người khác dễ dàng vậy sao?”

Nữ sản xuất tương đối quen thuộc với văn học mạng cười rộ lên, giải thích với ông: “Giáo sư Trịnh, ngài không thể để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, thể loại văn của bọn họ là như vậy, quan trọng nhất là sảng khoái, ngài có thể lý giải đó là quốc gia của chúng ta ở một thời gian song song nào đó.”

“À…” Giáo sư Bắc Ảnh trầm ngâm tiếp nhận cái giải thích này.

Sau đó ba vị khách mời bắt đầu châu đầu ghé tai mà thương lượng vấn đề cho điểm.

MC bình tĩnh chờ, ở hậu đài các nhóm người chơi khác cũng im lặng chờ.

Nhưng đợi một hồi lâu, vẫn không có kết quả.

Giữa ba vị khác mời xảy ra một ít tranh chấp, giằng co qua lại, mơ hồ có thể nghe được tiếng đấu khẩu.

MC đè tai nghe nghe xong một chút chỉ điểm từ bên trong, đặt câu hỏi đúng lúc: “Thế nào rồi?”

Ba vị khách quý nhất thời không chú ý đến hắn.

MC: “Ba vị lão sư, thế nào rồi ạ?”

Rốt cuộc, ba vị khách mời cũng nhìn sang, nữ sản xuất lật lật bản thảo, nói: “Tôi có vấn đề.”

Nam sản xuất chen vào nói: “Tôi cảm thấy không có vấn đề.”

“Làm sao lại không có vấn đề chứ!” Nữ sản xuất trả lời lại, MC chen vào nói: “Dương lão sư, ngài nói có vấn đề, mời ngài giải thích.”

Nữ sản xuất nhìn về sân khấu: “Trước tiên tôi muốn hỏi, nhóm trưởng của các bạn là ai?”

Tạ Thanh nhìn vào màn hình tiếp sóng, Đào Nhiên tiến lên nửa bước: “Là tôi.”

Nữ sản xuất hỏi: “Toàn bộ tiểu thuyết, bạn đều đã xem qua đúng không?”

Đào Nhiên gật đầu: “Đúng ạ.”

Nữ sản xuất gật gật đầu: “Vậy bạn có cảm thấy, cách hành văn này rất không giống với tiểu thuyết không?”

Mọi người trên sân khấu cứng lại, không khí trong hậu trường cũng ngưng trụ.

Nữ sản xuất gằn từng chữ một nói tiếp: “Nguyên văn của năm nhóm tôi đều đọc qua, hành văn của nhóm bạn là không giống với tiểu thuyết nhất, thoạt nhìn giống kịch bản. Vừa rồi phim ngắn không có vấn đề, nhưng đến khi tôi đọc tiểu thuyết, cảm giác không giống vậy.”

Tám người đang ngồi trên sân khấu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nhìn mặt nhau. T

Nam sản xuất kiên trì với quan điểm của mình: “Bọn họ viết cái này chính là để quay phim, tôi cảm thấy miễn sao quay phim có hiệu quả là được.”

Nữ sản xuất phản bác: “Cái đó không được, bọn họ không phải là biên kịch, tiết mục <Văn thải phong lưu> này là để khảo nghiệm xem tác giả tiểu thuyết có thể trực tiếp chuyển tác phẩm của chính mình thành tác phẩm điện ảnh không, định nghĩa đầu tiên là nó phải là tiểu thuyết. Nếu cái viết ra không khác gì kịch bản thì tiết mục này còn ý nghĩa gì?”

Tranh chấp của hai bên không có dấu hiệu dừng lại, có thể thấy được, hai người là muốn cho dù có cho điểm cũng sẽ đi theo hai thái cực. T

MC ý thức được đây chính là lỗ hổng quy tắc của chương trình, liền đề nghị: “Hai vị lão sư, nếu cứ như vậy thì không được, đây chính là kỳ phát sóng đầu tiên, trước mắt chúng ta cùng nhau thông qua vấn đề này sau đó chúng tôi sẽ hoàn thiện quy tắc.”

Nói xong hắn nhìn về phía Giáo sư Bắc Ảnh: “Trịnh lão sư, chúng ta thiểu số phục tùng đa số, xin hỏi ngài đối với vấn đề này, quan điểm của ngài như thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment