Bá Võ (Dịch)

Chương 14 - Truyền Thuyết (2)

Diệp Tri Thu mới nói đến đây, đột nhiên nhìn thấy giáo đầu của Tây viện là Thiệu Linh Sơn mang theo một đám người đi đến.

Nàng bĩu môi một cái, không tiếp tục nói nữa, mà quay sang ra hiệu cho võ sư thủ vệ mở cổng lớn của Tàng Kinh Lâu: “Cho bọn họ vào đi.”

Các đệ tử chờ cánh cửa nặng nề và dày cộm của Tàng Kinh Lâu chậm rãi mở ra, liền oanh một tiếng, tất cả đều tranh nhau chạy về phía gian phòng đầu tiên ở bên phải sau cánh cửa.

Sở Hi Thanh cũng không ngoại lệ, hắn lấy khí thế khi đi cướp chỗ trong phòng tự học hồi còn đi học ra, nhanh chóng lao vào trong gian phòng này.

Cấu tạo của gian phòng này giống như một giảng đường, không gian bên trong rất lớn, nhưng chỉ vài hơi thở là đã đầy ắp người.

Sở Hi Thanh đi vào khá sớm, nên kiếm được một vị trí ở hàng thứ hai, cũng coi như là một vị trí tốt.

Nhưng không lâu sau, hắn liền kinh ngạc phát hiện, bên cạnh mình lại trống một vòng.

Rõ ràng chung quanh rất chen chúc, nhưng đám sư huynh đệ nội môn ở chung quanh này lại tránh né và e sợ hắn.

Cũng có vài người không hiểu rõ, còn muốn chen qua bên này ngồi, nhưng lại bị những người khác mạnh mẽ xua đuổi.

Tâm thần Sở Hi Thanh hơi lạnh lẽo, hắn nhận ra có tám chín thiếu niên ở trong đoàn người này đang nhìn hắn với ánh lạnh lẽo và bất thiện.

Lúc này, Sở Hi Thanh đã hiểu ra, mình bị người nhìn chằm chằm vào rồi.

Mà 99% là có quan hệ với Long Thắng ngày hôm qua.

Sở Hi Thanh hơi nhíu mày, liền vứt bỏ tạp niệm, tập trung hết sức để xem Quan Tưởng Đồ của Dưỡng Nguyên Công.

Điều này cũng không phải do hắn bình tĩnh hay thong dong, mà là trong phòng còn có vài vị võ sư và giáo viên đang nhìn chằm chằm.

Dù những người này muốn ra tay với hắn, cũng sẽ không chọn nơi có hàng trăm cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào như nơi này.

Huống hồ, hắn sợ cũng vô dụng, cho nên vẫn là cố gắng ghi nhớ những thứ này càng sớm càng tốt thì hơn.

Quan Tưởng Đồ của Dưỡng Nguyên Công được treo ở trên bức tường phía trước, nó dài rộng khoảng ba trượng, chiếm hơn nửa mặt tường.

Bên trong tranh là một mặt trời được vẽ từ mực nước.

Khi mới nhìn thì cảm giác rất đơn giản, nhưng khi nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện, những ngọn lửa và ánh sáng xung quanh kia đều có những thần vận kỳ dị.

Sở Hi Thanh nhìn một lát, liền cảm thấy vòng ‘mặt trời’ này đang trực tiếp chiếu thẳng vào trong thần niệm ý thức của hắn.

Nơi mi tâm của hắn ấm áp, từng sợi lực lượng Nguyên Dương liền vì thế mà sinh sôi, rồi tràn ra toàn thân.

Vì thế mà Dưỡng Nguyên Công sôi trào không ngớt, còn phát sinh những biến hóa kỳ dị.

Lúc này, hiệu quả tu luyện còn tốt hơn khi hắn ngồi dưới ánh mặt trời lúc sáng sớm, nếu có thể kết hợp hai cái với nhau, thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn, còn có thể bổ sung lẫn nhau.

Sở Hi Thanh cũng không biết mình dùng bao nhiêu thời gian để luyện Dưỡng Nguyên Công đến viên mãn, nhưng hắn muốn thăng cấp thì vẫn còn cần bí dược nữa.

Dưỡng Nguyên Công tầng hai, đối ứng với cấp độ ‘cửu phẩm hạ’.

Chỉ có võ đạo nguyên công tăng lên, mới có thể tính là võ tu cửu phẩm chân chính.

Võ đạo có cửu phẩm, chia thành mười tám cấp, mỗi một cấp độ nguyên công, lại cần một loại bí dược tương ứng mới có thể thăng cấp.

Nhưng Quan Tưởng Đồ của võ đạo nguyên công cũng cực kỳ quan trọng, là thứ có thể để cho võ tu tu hành làm ít mà hiệu quả nhiều.

Giống như bức Quan Tưởng Đồ ở trước mặt Sở Hi Thanh bây giờ, có thể coi nó là một mặt trời phiên bản yếu đi.

Người bình thường không thể quan tưởng mặt trời chân chính, làm như vậy sẽ khiến cho thần phách bọn họ bị bỏng, thậm chí là tự thiêu mà chết.

Ngay cả cao nhân của Vô Tướng Thần Tông cũng chỉ vẽ một bộ phận cực nhỏ của Đại Nhật Nguyên Dương ra trên giấy, để cho đám võ tu cửu phẩm có thể quan tưởng, tương lai sẽ từ từ tiến lên.

Bọn họ vận chuyển nguyên công khi quan tưởng bức tranh này, chẳng những có thể tăng tốc độ tu hành, mà còn có thể uẩn nhưỡng lực lượng Nguyên Dương thuần khiết.

Điều khiến Sở Hi Thanh vui mừng chính là, sau khi hắn xuyên qua, thì hình như trí nhớ của hắn đã được cường hóa không ít.

Năng lực Mắt Ưng lại giúp cho hắn chú ý đến từng chi tiết nhỏ trên bức tranh kia.

Chỉ trong thời gian một khắc, Sở Hi Thanh đã nhớ kĩ bức Quan Tưởng Đồ này rồi.

Khi hắn nhắm mặt lại, mặt trời ở trong đầu còn có cả thần vận.

Nhưng vì đề phòng chuyện không may xảy ra, Sở Hi Thanh vẫn quan sát kỹ thêm vài lần nữa, mãi cho đến khi xác định mình không quên được, thì hắn mới đứng dậy rời đi.

Chẳng mấy chốc đã có người ở phía sau xông lên cướp vị trí cũ của Sở Hi Thanh.

Nhưng cũng có mấy thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng đứng dậy đi theo Sở Hi Thanh ra khỏi phòng.

Ánh mắt Sở Hi Thanh đọng lại, bước chân cũng hơi dừng một chút, rồi lại tiến về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.

Đầu tiên, hắn đi xem phương pháp phối chế bí dược của Dưỡng Nguyên Công tầng hai.

Thật ra thì võ quán Chính Dương cũng có bán bí dược tầng hai của Dưỡng Nguyên Công.

Chỉ là giá cả quá đắt, một bình bí dược cần tận 400 lượng bạc.

Đừng nói là Sở Hi Thanh không có tiền, dù có tiền cũng không tiêu xài như vậy.

Đại đa số người đều là tìm hiểu phương pháp phối chế, sau đó tự tìm tài liệu để chế bí dược, bình thường thì giá cả còn không bằng một phần ba giá cả của võ quán.

Sau khi Sở Hi Thanh nhớ kỹ tất cả phương pháp phối chế, liền nhìn về phía sau với ánh mắt suy tư.

Mấy tên thiếu niên kia vẫn đang quanh quẩn ở gần đây, hơn nữa càng ngày càng trắng trợn.

Những người này chỉ kiêng kị ở đây quá đông người, cho nên mới chưa ra tay.

Nhưng nếu Sở Hi Thanh muốn lên tầng trên, chắc chắn sẽ bị mấy người này ngăn chặn.

Vì thế, hắn nhất định phải giải quyết phiền phức này, rồi mới có thể đi nghiên cứu bức Nhai Tí Đồ kia.

Bình Luận (0)
Comment