Bá Võ (Dịch)

Chương 16 - Cõng Nồi (2)

Một thiếu nhiên mặt đầy râu, mắt như chuông đồng cũng nhìn chung quanh: “Tìm quanh đây đi, chắc là ở tầng này thôi, vừa rồi không có âm thanh hắn đi lên cầu thang. Hai cái cầu thang khác cũng đã bị người của chúng ta chặn rồi, hắn không xuống được.”

“Sau khi tìm thấy người thì đừng vội vàng ra tay, đao pháp của tên này rất ác liệt, chúng ta không phải đối thủ của hắn khi một chọi một. . .”

Tiếng nói của thiếu niên có râu im bặt, bọn họ đã nhìn thấy một bóng người đi ra từ căn phòng bên cạnh.

Đây là một nam tử đội nga quan màu đỏ, mặt trắng như ngọc, môi đỏ như máu, giữa trán còn có một vệt thanh ngân tựa như kiếm.

Sau khi nam tử đi ra khỏi phòng, vẻ mặt thản nhiên mà nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhìn bọn họ như đang nhìn một đám rác rưởi, còn ngậm lấy một tia phiền chán.

Thiếu niên béo tốt đang căm tức vì không tìm thấy người, lúc này liền trợn mắt nhìn qua: “Nhìn cái gì? Hải Thanh Bang làm việc, cút sang một bên cho ta!”

Nam tử kia nghe vậy thì sững sờ, lập tức “A” một tiếng rồi nở nụ cười.

Thiếu niên béo tốt thấy thế lại càng tức giận hơn, ngay khi hắn chuẩn bị há mồm ra để quát lớn, chỉ thấy nam tử đội mũ đỏ kia đã duỗi bàn tay như bạch ngọc ra, nhẹ nhàng tung một trảo về phía hắn.

Răng rắc!

Theo tiếng gãy xương lanh lảnh này vang lên, hai tay và hai chân của thiếu niên béo tốt đã bị gấp khúc thành một tư thế quái dị, rồi toàn thân ngã nhào xuống đất.

Hắn hơi ngẩn ra, rồi lập tức kêu gào thảm thiết.

Nam tử kia lại vung tay áo một cái, thiếu niên cao lớn ở trước mặt hắn bỗng nhiên bay ngược ra sau như bị một bàn tay vô hình khổng lồ đập trúng vậy, toàn thân thiếu niên nện mạnh vào vách tường như một chiếc bao tải rách.

Khi ngã xuống đất thì đã gãy tay gãy chân, bất tỉnh nhân sự.

Thiếu niên có râu nhìn thấy cảnh này, thì vẻ mặt không khỏi cứng đờ.

Hình như đây là Chân nguyên ngoại phóng?

Nhưng mà đây là năng lực của võ tu từ lục phẩm trở nên mới có mà?

Tại sao lại xuất hiện ở trên người của một đệ tử nội môn?

“Ngươi là. . .?”

Hắn bình tĩnh nhìn nam tử có vệt thanh ngân kia, còn nhìn chằm chằm vào vệt thanh ngân ở giữa trán đó, bỗng nhiên lại nghĩ đến một người.

Sau đó, một luồng khí lạnh trực tiếp từ lòng bàn chân đánh lên đỉnh đầu của hắn, làm cho toàn thân đều sởn cả tóc gáy.

Người này. . . là Huyết Phong Kiếm - Lý Đạo Quy!

Tại sao một trọng phạm bị triều đình truy nã lại xuất hiện ở Tàng Kinh Lâu của võ quán Chính Dương?

Ngay khi thiếu niên có râu suy nghĩ vấn đề này, tay chân của hắn đã bị một luồng sức mạnh vô hình bẻ về phía sau, phát ra những tiếng răng rắc lanh lảnh.

Loại cảm giác đau đớn không gì sánh kịp này đã đánh gãy suy nghĩ của hắn, để cho hắn phát ra những âm thanh kêu gào cực kỳ thảm thiết.

Cái tiếng kêu gào thảm thiết này, không chỉ làm cho đám đệ tử nội môn ở dưới tầng một kinh ngạc, mà còn khiến cho Sở Hi Thanh đang trốn trong hành lang chật hẹp kia khó hiểu và bàng hoàng.

Sở Hi Thanh nghi ngờ không thôi, đám người kia sẽ không dùng âm mưu quỷ kế gì để lừa gạt mình ra ngoài đấy chứ?

Hắn chợt nghĩ đến đối phương người đông thế mạnh, không cần thiết phải làm như vậy, cho nên đã men theo âm thanh để đi qua.

Sở Hi Thanh cẩn thận từng li từng tí để ngó đầu ra ngoài, sau đó hắn liền ngây người.

Hắn nhìn thấy chín thiếu niên kia đang nằm la liệt ở chỗ cầu thang, không chỉ tay chân bị cong gãy vặn vẹo, mà còn không có một chút động tĩnh nào.

Đây là chuyện gì thế này?

Những người này đã chết rồi sao?

Là ai đã ra tay?

Sở Hi Thanh nhìn bốn phía chung quanh, chỉ thấy không có một bóng người nào ở chỗ này cả.

Hắn do dự một chút, rồi cất bước đi qua đó.

Sau khi tiến đến gần, Sở Hi Thanh mới phát hiện ra những thiếu niên này chỉ bất tỉnh nhân sự thôi, bọn họ vẫn còn hô hấp yếu ớt.

Thương thế của bọn họ lại vô cùng thê thảm, hai tay hai chân đều gãy ngược, lại còn là loại xương cốt vỡ nát khó xử lý nhất nữa.

Khi Sở Hi Thanh định cầm gậy gỗ để lật thiếu niên béo tốt trong đó lên xem, thì hắn nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến từ phía cầu thang.

Sở Hi Thanh quay đầu, liền nhìn thấy mấy võ sư giáo viên dẫn theo một đám người chạy từ bên dưới lên trên này.

Những người này còn chưa đi ra khỏi cửa thang, thì mặt đã ngây dại.

Bọn họ nhìn chín thiếu niên ở trên mặt đất một chút, sau đó lại nhìn về phía Sở Hi Thanh với ánh mắt hồi hộp và vẻ mặt chấn động.

“Ặc!”

Sở Hi Thanh và đám người vừa lao lên cầu thang đều trố mắt nhìn nhau.

Đám người này sẽ không cho rằng đây là hắn làm ra chứ?

Đây đúng là một cái nồi quá to mà!

Sở Hi Thanh vô thức giấu cái gậy ở trong tay ra sau lưng mình, nhưng mà lại thấy cái hành động này không thích hợp cho lắm, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?

Bình Luận (0)
Comment