Bá Võ (Dịch)

Chương 28 - Tào Hiên

Sở Hi Thanh không biết mình may mắn tránh được một kiếp.

Hắn đang trên đường trở về Tạp Vật Viện, lại phát hiện điểm võ đạo ở trong màn hình huỳnh quang hư ảo kia tự nhiên thiếu mất một điểm, nó từ 27 hạ xuống 26 điểm.

Sở Hi Thanh rất kinh ngạc, chỉ cảm thấy người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.

Sau khi ngây người, Sở Hi Thanh lại rơi vào trầm tư.

Hắn đang suy nghĩ cơ chế tăng trưởng và hạ xuống của điểm võ đạo là gì?

Có thể rơi xuống số âm hay không?

Rơi xuống số âm sẽ bị thế nào?

Nếu như điểm võ đạo có thể hạ xuống, vậy danh vọng có bị hạ xuống hay không?

Sở Hi Thanh lại mở Võ đạo bảo khố ra, hắn muốn nhanh chóng sử dụng điểm võ đạo trước khi chúng tiếp tục hạ xuống.

Nhưng Sở Hi Thanh nhìn một lượt, lại phát hiện trong những cái biểu đồ có màu sắc kia, tất cả đều không có thứ mà hắn đặc biệt mong muốn.

Sở Hi Thanh tạm thời bỏ qua bên này, chuyển sự chú ý sang cột Nguyên Công.

Trong đầu hắn có thêm một đoạn tin tức.

--Ngươi đã nắm giữ phương pháp đột phá tầng thứ hai của Dưỡng Nguyên Công, có dùng 15 điểm võ đạo để thay thế bí dược, tăng đẳng cấp Dưỡng Nguyên Công không?

Sở Hi Thanh từ chối không chút do dự.

Hiện giờ, hắn chỉ cần tu hành năm sáu ngày, lại bỏ tiền phối chế bí dược là có thể đột phá thành công, dùng điểm võ đạo tăng nguyên công không có lợi lắm.

Sở Hi Thanh cân nhắc một lát, vẫn quyết định chờ một thời gian.

Quy tắc của Võ đạo bảo khố là mỗi tháng làm mới một lần, cũng có thể dùng một điểm võ đạo để làm mới.

Hai ngày sau, chính là ngày mùng 1 tháng 8, cũng là ngày Võ đạo bảo khố làm mới vật phẩm.

Sở Hi Thanh rất chờ mong lần làm mới này, có thể nó sẽ xuất hiện thứ mà hắn cần.

Lúc này, hắn đã đi đến cửa Tạp Vật Viện.

Khi Sở Hi Thanh đẩy cửa bước vào, lại trông thấy có một bóng người đen xì đang đứng ở trong viện.

Lúc này, vẻ mặt Sở Hi Thanh trở nên nghiêm túc, một tay đè chuôi Bách luyện Khinh cương đao của mình: “Là ai?”

Chẳng lẽ đây là cá lọt lưới của Huyết Phong Đạo?

Muốn tìm hắn để báo thù?

“Không cần lo lắng, là ta.”

Đây là một giọng nói hùng hồn mà trầm lãnh.

Theo ánh sáng xuất hiện, một người trung niên có tướng mạo kỳ dị xuất hiện ở trước mặt Sở Hi Thanh, người này mặc đồng phục Cẩm y vệ Thiên hộ, tóc xanh râu xanh mi xanh.

Người này chính là cẩm y vệ Thiên hộ sở quận Tú Thủy, Thiên hộ Tào Hiên.

Hắn chắp tay sau lưng đứng ở trong viện, cười tủm nhìn mà nhìn về phía Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh kinh ngạc nhìn Tào Hiên một chút, lập tức thản nhiên như không mà ôm quyền: “Thảo dân gặp qua Thiên Hộ đại nhân.”

Người này làm việc không rộng rãi cho lắm, Sở Hi Thanh cũng không muốn giao thiệp với đối phương.

Trong lòng hắn cũng âm thầm thấy kỳ lạ, vì sao đường đường là cẩm y vệ Thiên hộ Tào Hiên lại đến đây vào lúc đêm khuya thế này?

Hơn nữa, còn là đến một mình.

“Sở tiểu ca không cần đa lễ, Tào mỗ có một số việc không tiện nói ở trước mặt người ngoài, vì lẽ đó đêm khuya mạo muội tới chơi, nên mời Sở tiểu ca thứ lỗi cho.”

Tào Hiên cười nhìn Sở Hi Thanh, giọng điệu lại không cho Sở Hi Thanh chút cơ hội phản kháng nào: “Sở tiểu ca không mời ta vào phòng trò chuyện một lát sao? Dù sao cũng không đến nỗi không mời Tào mỗ một chén trà để uống chứ?”

Sở Hi Thanh hơi cau mày, sau đó lại giãn ra.

Mặc kệ đối phương có mục đích gì, hắn gặp chiêu phá chiêu là được.

Ngọn đèn đung đưa trong căn phòng gạch xanh chật chội.

Thiên hộ Tào Hiên bưng chén trà được chế từ ống trúc múc nước, ngồi ở vị trí phía nam của cái bàn vuông cũ nát.

Cái chén uống trà này, rõ ràng là một thứ được làm rất ẩu, thậm chí trên đó còn có cả những đường gờ chưa mài mịn, nước trà còn là dùng ngải cứu ngâm chế.

Vẻ mặt Tào Hiên lại đầy thích ý, giống như là đang nâng một chén trà thơm thượng phẩm vậy.

Hắn vừa gạt bọt trà, vừa nói chuyện: “Chuyện Huyết Phong Đạo cướp Tàng Kinh Lâu ngày hôm nay, Tào mỗ phải đa tạ ngươi rồi. Nếu như tiếp tục giằng co, thì võ quán Chính Dương và cẩm y vệ chúng ta sẽ mất hết mặt mũi.”

“Thiên Hộ đại nhân nói quá lời.”

Sở Hi Thanh cười rất nhạt, lời nói kín kẽ không một lỗ hổng: “Đối với Thiên Hộ đại nhân mà nói, Huyết Phong Đạo chỉ là một đám giặc cỏ mà thôi, trở tay là có thể trấn áp. Huống hồ, người chém chết bị thuật sư kia là một người khác, thảo dân chỉ là trợ thủ mà thôi, thật sự không chịu nổi chữ ‘Tạ’ của đại nhân.”

Tào Hiên đã nghe thấy mấy lời giải thích này của Sở Hi Thanh từ buổi trưa rồi.

Nhưng khi đó, thuộc hạ của hắn đã tìm cả trong lẫn người Tàng Kinh Lâu, mà vẫn không tìm thấy nữ tử họ Lục trong miệng Sở Hi Thanh.

Cho nên, người này nói như vậy, đơn giản là có hai lý do, một là sợ hãi Huyết Phong Đạo báo thù, về phần lý do còn lại. . .

“Oán khí của tiểu ca không nhỏ nhỉ?” Tào Hiên mỉm cười, lấy một bình thuốc từ trong tay áo ra, một thỏi bạc ròng nặng nề, một cái áo lót lấp lóe kim quang, còn có hai lệnh bài bằng thanh đồng, đặt tất cả ở trước mặt Sở Hi Thanh.

“Tào mỗ cũng không phải người bội ước vì tư lợi, chỉ là trường hợp khi đó có chút không thích hợp. Đây mới là thù lao mà Tào mỗ hứa hẹn cho tiểu ca. Công văn thế tập, cáo thân và quan sách của các ngươi, hai ngày nữa sẽ có người mang đến cho ngươi.”

Lúc này Sở Hi Thanh mới ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn đã hơi thay đổi.

Bình thuốc này giống hệt bình thuốc lúc trước của hắn, nếu như không có gì bất ngờ, thì chắc là có năm viên Bồi Nguyên Đan ở trong này.

Cái áo lót lấp lóe kim quang này, chính là nội giáp được bện từ tơ tằm thượng phẩm và tia đồng, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

Mấu chốt chính là hai cái lệnh bài thanh đồng này.

Sở Hi Thanh cầm lệnh bài lên để quan sát tỉ mỉ.

Vật này vừa vào tay liền hơi trầm xuống, chứng tỏ tài liệu rất đầy đủ.

Phía trên còn điêu khắc một đồ đằng Bệ Ngạn, phía dưới chính là mấy chữ “Cẩm y vệ Thiên hộ sở quận Tú Thủy, Tiểu kỳ quan Sở Hi Thanh.”

Một cái khác cũng là lệnh bài Tiểu kỳ quan, tên lại đổi thành Sở Vân Vân.

Sau khi xem xong, sắc mặt của Sở Hi Thanh đã ngưng trọng hơn.

Hắn không những không thấy vui mừng, mà còn nhìn Tào Hiên với vẻ cảnh giác: “Thiên Hộ đại nhân, ta chỉ muốn làm Tiểu kỳ quan thế tập, chứ không thật sự muốn làm cẩm y vệ.”

Bình Luận (0)
Comment