Bá Võ (Dịch)

Chương 32 - Lục Loạn Ly (2)

Sắc mặt Sở Hi Thanh hơi trầm xuống, vẻ mặt hàm chứa sự bất thiện mà nhìn thiếu nữ: “Sư muội có biết, hôm qua Huyết Phong Đạo đã nói muốn lấy tính mạng của ta?”

“Ngươi sợ cái gì? Lão nhị của Huyết Phong Đạo tận mắt nhìn thấy ta làm thịt tên thuật sư kia, bọn họ sẽ chỉ tìm đến ta. Nếu như bọn họ dám đến tìm người, thì ta giúp ngươi là được.”

Thiếu nữ hoa hồng nói đến chỗ này, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng.

Mình mới là cao thủ thất phẩm, tại sao phải chột dạ trước mặt một thiếu niên còn chưa đến cửu phẩm?

Nàng khoanh tay trước ngực, lấy khí thế cao thủ ra: “Tóm lại là quyết định như vậy, chuyện thuật sư kia, ngươi nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận, đừng có kéo lên người ta. Ta giết người, ngươi được danh và lợi, há không phải là theo nhu cầu của mỗi bên?”

Thần sắc Sở Hi Thanh lại hơi động: “Ngươi không muốn bại lộ thân phận? Ngươi muốn tiếp tục ẩn nấp ở võ quán? Chính là vì tìm Nghịch Thần Kỳ của Tần Mộc Ca?”

Thiếu nữ hoa hồng ngẩn người, sau đó dùng ngón tay non mềm như rễ hành để chọc vào lồng ngực của Sở Hi Thanh: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Ngươi chỉ cần nghe lời là được rồi, bằng không. . . “

Nàng cố gắng làm ra vẻ hung ác, trợn tròn mắt lên như một con hổ con, đồng thời dùng ngón tay cái vạch một cái ở trước cổ mình: “Làm thịt ngươi.!’

Sở Hi Thanh cảm thấy Thiếu nữ hoa hồng này không có chút lực uy hiếp nào cả.

Có điều, hắn vẫn rất biết điều mà ngậm miệng không nói gì, lại dùng ánh mắt vô tội để nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ hoa hồng lại lườm hắn một cái với vẻ cảnh cáo, sao đó mới quay người rời đi.

Sở Hi Thanh chờ một lát mới đi ra ngoài cửa, hắn và thiếu nữ cách nhau khoảng hai mươi trượng, hai người một trước một sau đi đến thao trường.

Khi hai người đến nơi mới phát hiện, người ở nơi này còn không bằng một nửa bình thường.

Đám sư huynh đệ mới thăng cấp đệ tử nội môn chỉ còn lại một phần ba, võ sư giáo viên cũng thiếu vài người, hiện trường buổi tập thể dục buổi sáng là một mảnh tùm la tùm lum.

Sở Hi Thanh đến thì đã hơi muộn, nhưng mấy vị giáo viên kia cũng không nói gì.

Một đám đệ tử nội môn còn cố tình khôm mình hành lễ với hắn, để tỏ lòng cảm kích.

Bọn họ cho rằng, nếu như hôm qua không có Sở Hi Thanh ra tay giết chết thuật sư kia, vậy thì tất cả mọi người trong Tàng Kinh Lâu đều sẽ chết hết.

Sở Hi Thanh thì lại tỏ vẻ ngượng ngùng.

Người giết thuật sư không phải là hắn, mà là Thiếu nữ hoa hồng kia mới đúng.

Chính chủ đang ở bên cạnh, Sở Hi Thanh cảm thấy rất lúng túng, hết lần này đến lần khác lại còn không thể giải thích.

Thiếu nữ hoa hồng lại không để ý lắm, nàng chỉ đứng ở phía sau Sở Hi Thanh, giả vờ giả vịt gia nhập tập thể dục buổi sáng.

Đúng lúc này, Sở Hi Thanh nhìn thấy Diệp Tri Thu.

Nàng cũng đến muộn, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt phờ phạc đi vào thao trường.

Sở Hi Thanh không chút biến sắc, mãi đến khi Diệp Tri Thu đến gần, hắn bỗng nhiên giơ tay: “Diệp giáo đầu. . .”

Hắn còn chưa dứt lời, liền cảm thấy có một cơn gió lớn rót vào trong miệng mình, chặn tiếng nói của hắn lại trong họng. Tay phải đang giơ lên, cũng không tự chủ được mà hạ xuống.

Đây là pháp thuật?

Con mắt Sở Hi Thanh hơi chuyển động, hắn không hoảng hốt chút nào.

Ở đây có nhiều giáo viên và giáo đầu như vậy, sớm muộn gì cũng phát hiện sự khác thường của hắn.

Thiếu nữ hoa hồng lại tiến tới gần, giọng nói như tức đến nổ phổi: “Ngươi dám báo cáo? Ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi.”

Khóe môi Sở Hi Thanh hơi vểnh lên, đáp lại bằng một nụ cười lạnh.

“Ngươi muốn như thế nào?” Thiếu nữ hoa hồng phát hiện đám võ sư chung quanh đã nhìn về phía này với vẻ nghi ngờ, trong giọng nói của nàng ngậm lấy vài phần hoảng loạn.

Thiếu nữ lập tức ý thức được Sở Hi Thanh không thể nói chuyện, nàng cố nén giận nói: “Ta chỉ muốn tìm manh mối bảo bàng của Tần Mộc Ca mà thôi, cũng không gây bất lợi cho võ quán Chính Dương, ngươi đừng lo chuyện bao đồng?”

Bảo tàng?

Ánh mắt Sở Hi Thanh lóe lên, sao lại có bảo tàng nào nữa rồi?

“Ngươi đừng ép ta cuống lên, cá chết lưới rách, anh cũng không có chỗ tốt!” Thiếu nữ hoa hồng nói đến chỗ này, chợt phát hiện động tác ở tay trái của Sở Hi Thanh.

Nàng hơi ngẩn người, sau đó trợn mắt há hốc mồm, lại tỉnh ngộ: “Ngươi muốn lợi ích?”

Thiếu nữ hoa hồng nhất thời giận dữ: “Ngươi đắc tội với Long gia ở nội thành đúng không? Ta có thể giúp ngươi. Gia chủ Long gia cũng chỉ là lục phẩm hạ mà thôi, không làm gì được ta. Còn về phần Huyết Phong Đạo, ta bảo đảm sẽ không liên lụy ngươi.”

Nàng phát hiện Sở Hi Thanh vẫn không thu tay lại, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta ngốc ở võ quán một ngày, liền cho ngươi ba trăm đồng, được chưa? . . . năm trăm đồng! Nhiều hơn thì không có, tiền của ta không phải là gió thổi đến.”

Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm, cuối cùng vẫn gật đầu.

Thiếu nữ lại hơi chần chờ, nàng lo lắng Sở Hi Thanh sẽ lật lọng.

Có điều, tại thời điểm này, ánh mắt của Diệp Tri Thu đã quét qua bên này.

Thiếu nữ bất đắc dĩ, nhưng vẫn giải trừ pháp thuật.

Sở Hi Thanh cảm thấy tay phải của mình khôi phục bình thường, hắn hoạt động tay chân một chút, tò mò hỏi một câu: “Sư muội ngươi tên là gì? Đêm hôm qua mấy người Diệp giáo đầu kiểm tra danh sách đệ tử mà không tìm thấy ngươi.”

“Lục Loạn Ly!” Lục Loạn Ly vừa luyện Truy Phong Đao vừa nói: “Ba tháng trước ta đã thăng cấp đệ tử nội môn không lá, tự nhiên bọn họ sẽ không nghĩ tới.”

“Loạn Ly?” Sở Hi Thanh hơi sửng sốt: “Đây thật sự là cái tên rất hay.”

Hắn muốn khen cũng không có từ để khen, nào có phụ huynh đặt tên con như vậy chứ?

Bình Luận (0)
Comment