
Lúc này, sắc mặt Huyết Nhai Đao Quân đã đen xì, buồn nôn như thể ăn phải
con ruồi: “Nhai Tí đao ý? Ngươi học chính là Thần Phong Minh Kính Đao?”
Sở Hi Thanh thì lại không nói nhảm hắn trực tiếp sử dụng Vân Ảnh Thuấn
Thân, thuấn di đến phía sau lưng Huyết Nhai Đao Quân, rồi trực tiếp bổ một
đao vào sau lưng Huyết Nhai Đao Quân.
Một đao này là hắn dốc toàn lực, không có giữ lại chút nào.
Không chỉ dùng hết sức để kích hoạt lực lượng huyết mạch bản thân, mà còn
hòa cả Tam Tương Thần Trảm, Vô Cực Trảm và Vô Tướng Thần Phong sát mới
tu luyện được vào đó.
“Đao pháp tốt! Đao sát tốt, bí pháp cũng tuyệt!”
Hai mắt Huyết Nhai Đao Quân sáng ngời, trường đao trong tay chém về sau,
hiện ra một ánh sáng giống như mặt gương bạc.
Cực chiêu – Hồi Quang Phản Chiếu!
Lúc này, ánh đao của Sở Hi Thanh thế mà lại bị phản xạ trở về.
Sở Hi Thanh thấy thế thì sững sờ, lòng thầm nói như vậy mà cũng có thể phản
xạ.
Cái Nhai Tí đao này thật sự là buồn nôn!
Ngay sau đó, Kim Phong Ngọc Lộ đao trong tay hắn cũng hóa thành một mảnh
gương màu vàng.
Cực chiêu - Hồi Quang Phản Chiếu!
“Không tệ!”
Huyết Nhai Đao Quân hơi nhíu mày, mắt lại hiện lên vẻ vui mừng: “Ngươi học
được cực chiêu do ta sáng tạo? Lại còn thay đổi và chỉnh sửa trên trụ cột của nó,
lợi hại!”
Đao thế của hắn lại biến hóa lần nữa.
Thần Phong Minh Kính Đao – Hư Đường Huyền Kính!
Cái đao khí ẩn chứa Vô Tướng Thần Phong sát sắc bén kia lại phản xạ về phía
cổ họng của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể sử dụng chiêu thức giống như vậy.
Thần Phong Minh Kính Đao - Hư Đường Huyền Kính!
Mà đên khi bọn họ giao chiến được nửa khắc, vẻ mặt của cả hai đều xoắn xuýt
và đau khổ.
Cực chiêu - Hồi Quang Phản Chiếu!
. . . Ta phản xạ!
Cực chiêu - Hồi Quang Phản Chiếu!
. . . Ta phản xạ lại ngươi phản xạ!
Thần Phong Minh Kính Đao - Hư Đường Huyền Kính!
. . .Ta phản xạ lại ngươi phản xạ phản xạ!
Thần Phong Minh Kính Đao - Hư Đường Huyền Kính!
. . .Ta cũng phản xạ lại ngươi phản xạ phản xạ phản xạ!
Tình hình thực tế tất nhiên là sẽ phức tạp hơn.
Sở Hi Thanh không ngừng sử dụng thân pháp để né tránh.
Ta không muốn phản xạ khô khan như vậy, lẽ nào còn không thể tránh sao.
Cái gì mà Quá Nhãn Vân Yên, cái gì mà Yên Vân Thiên Túng . . . rất nhiều loại
thân pháp, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Còn cả các loại năng lực như Thần Phong chi chủ, Quang âm Nhất Thuấn, hắn
cũng sử dụng hết.
Dù sao vị Huyết Nhai Đao Quân này cũng là lục phẩm thượng, tu vị cao hơn
hắn một bậc.
Tốc độ và thân pháp của vị này hoàn toàn không kém Sở Hi Thanh.
Thậm chí tốc độ đao của hai người cũng tương đương nhau.
Dù Sở Hi Thanh có biến hóa ra sao, thân pháp thay đổi chóng mặt thế nào, thì
Huyết Nhai Đao Quân vẫn có thể phản ứng kịp.
Vì vậy, cuộc chiến giữa hai người vẫn là phản xạ phản xạ lại phản xạ.
Trong Đạo Nhất điện trên Vô Tướng thần sơn, khuôn mặt béo mập của Lý
Trường Sinh đã cứng đờ, những người còn lại thì tự rót trà tự uống, thần thái
nhàn nhã, vừa uống trà vừa trò chuyện.
“Các người đoán xem khi nào hai người này mới kết thúc?”
“Không rõ, Sở Hi Thanh có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, chắc hẳn có thể
chống đến cuối cùng. Nhưng thể lực của Huyết Nhai Đao Quân cũng không
yếu, hắn có Vô Thượng Kim Thân, khí tức dài lâu, bằng không thì đã không thể
lấy sức một người trấn áp cả thiên hạ, đánh trọng thương ba mươi bảy vị thần
ma, chém giết bảy vị Siêu Phẩm trong trận thần kiếp năm đó.”
“Tu vị của Sở Hi Thanh kém hơn một chút, nhưng vẫn có thể chống lại Huyết
Nhai Đao Quân, quả thật là niềm vui bất ngờ.”
“Hắn không thẹn với Huyết Nhai thánh truyền! Nhưng pháp khí của Huyết Nhai
Đao Quân hơi kém một chút. Hoàn cảnh gia đình của Đao Quân rất bình
thường, vẫn luôn không có tài nguyên tu luyện, mãi cho đến khi vào bí cảnh
thời gian thì mới bộc lộ tài năng.”
“Còn đang phản xạ kìa! Đã sáu canh giờ rồi đúng không? Bọn họ không ngại tẻ
nhạt à?”
“Hết cách rồi, thủ đoạn mạnh nhất của hai người chính là Nhai Tí đao. Không
thể đột phá phòng ngự của Nhai Tí đao, vậy thì chỉ có thể phản xạ đến cùng.
Nhưng tần suất ra tay của hai người đã chậm lại rồi. . .”
Hai người trong bí cảnh đã chiến đấu được bốn khắc.
Bốn khắc ở bên ngoài, tương đương với sáu canh giờ ở trong bí cảnh.
Vậy mà hai người bên trong bí cảnh vẫn chiến đấu ác liệt, quá trình khô khan
đến mức không ai muốn liếc mắt nhìn.
Chỉ có Lý Trường Sinh là nhất định phải quan tâm.
Hắn cũng sắp ói rồi.
Không phải Hồi Quang Phản Chiếu thì chính là Hư Đường Huyền Kính. Không
phải Hư Đường Huyền Kính thì chính là Hồi Quang Phản Chiếu.
Bọn họ thỉnh thoảng cũng dùng một vài chiêu khác trong Thần Phong Minh
Kính Đao như Như Phong Tự Bế và Thiên Quang Tà Ảnh, nhưng cơ bản thì
vẫn là hai chiêu kia.
Lý Trường Sinh nghĩ thầm, các ngươi có thể đổi cách đánh khác hay không?