Sở Vân Vân ngưng thần cảm ứng, qua tầm hai mươi cái hô hấp, nàng mở mắt
ra: “Lát nữa ta tiến vào giết người, ngươi canh chừng cho ta.”
Sở Hi Thanh nghe xong thì hơi cau mày: “Chỉ canh chừng thôi?”
“Mắt của ngươi tốt, không canh chừng thì làm gì?” Sở Vân Vân thấy Sở Hi
Thanh nóng lòng muốn thử, thì lại thấy buồn cười: “Được rồi, vậy ngươi phụ
trách phía đông, bên kia có năm tên tộc binh. Năm người này có tu vị cửu
phẩm, một nửa trong số đó mặc thiết giáp, đội trưởng là một nam tử mặt sẹo, tu
vị cửu phẩm thượng.”
“Ngươi trực tiếp trèo tường đi vào, lúc giết người cố gắng đừng phát ra âm
thanh. Còn nữa, nếu như ngươi rảnh rỗi thì có thể chạy đến phía nam kho hàng,
lấy mấy thùng dầu hạt cải rồi dội bốn phía đi, càng nhiều dầu càng tốt.”
Nàng đưa Sở Hi Thanh đến đây, chính là vì muốn rèn luyện Sở Hi Thanh một
chút, để cho hắn tích lũy một ít kinh nghiệm chiến đấu.
Mà khi Sở Vân Vân vừa nói xong, bóng người cửa nàng trực tiếp rơi xuống từ
mái hiên của tòa tửu lâu năm tầng này.
Bên dưới, đúng lúc có một đội tộc binh năm người đi qua.
Mãi cho đến khi Sở Vân Vân đến đỉnh đầu của họ, thì năm người này vẫn
không nhận ra sự xuất hiện của Sở Vân Vân.
Một giây tiếp theo, hai tay của Sở Vân Vân vung lên, mang theo một mảnh tàn
ảnh, năm tên tộc binh của Long gia đã bị đánh chết, rồi vô thanh vô tức mà ngã
xuống góc tường.
Nàng lại đưa tay ra đỡ lấy hai ngọn đèn lồng kia, rồi treo lên trên tường.
Sau đó, Sở Vân Vân lại nhảy một cái, linh hoạt nhảy qua tường viện của kho
hàng giống như một con dơi đêm.
Sở Hi Thanh nhìn thấy cảnh này, không khỏi khẽ lắc đầu.
Hắn không hiểu được, vì sao Sở Vân Vân lại thành thạo và trôi chảy mấy
chuyện giết người phóng hỏa, chiến đấu tiềm hành như vậy.
Nhưng vì sao khi làm việc nhà thì lại căng thẳng đến mức không khống chế
được chân nguyên?
Sở Hi Thanh không có thời gian để suy tư việc này, vội vàng đuổi theo.
Hắn rón rén nhảy xuống từng tầng từng tầng một, sau đó mời nhảy qua cái
tường viện cao một trượng tám ở trước mặt.
Khi Sở Hi Thanh nhảy vào trong sân, mấy người ở phía dưới lập tức cảm nhận
được, ngẩng đầu nhìn về phía của hắn.
“Người nào. . .”
Vị đội trưởng mặt sẹo kia quát lên một tiếng, đồng thời nhanh chóng rút đao ra.
Nhưng ngay khi hắn nói ra được hai chữ này, thì một ánh đao hình cung màu
đen đã xẹt qua cổ họng của hắn.
Thân pháp của Sở Hi Thanh yếu kém, nhưng đó chỉ là với Sở Vân Vân thôi.
Tại cấp độ cửu phẩm, hắn nhanh nhẹn như một con báo săn, đao pháp thì cực kỳ
tàn nhẫn, còn nhanh như chớp giật.
Khi Sở Hi Thanh vừa rơi xuống, hắn đã chém ba người, sau đó bóng người hắn
lóe lên, dùng ánh đao màu đen lạnh lẽo và thê lương để cắt họng hai người khác
đang định lên tiếng kêu cứu, cũng làm cho một lượng lớn máu tươi rơi xuống
đất.
Hắn không thể làm được vô thanh vô tức như Sở Vân Vân, khi năm bộ thi thể
ngã xuống đất, thì giáp sắt trên người họ va chạm với mặt đất, tạo thành những
tiếng ‘leng keng’.
May mà đám tộc binh đi tuần ở chung quanh đã bị Sở Vân Vân xử lý sạch sẽ.
Sau vài tiếng leng keng thì chung quanh lại tiếp tục yên tĩnh như chết.
Sau khi giết năm người này, Sở Hi Thanh dựa theo lời dặn dò của Sở Vân Vân,
hắn vừa dùng ngũ giác để quan sát động tĩnh trong kho hàng bên cạnh, vừa đi
tìm mấy thùng dầu ở trong kho hàng, rồi bắt đầu dội dầu lên bốn phía.
Nơi để dầu hạt cải cũng có năm người phòng thủ, nhưng đã bị Sở Vân Vân giết
sạch, đang nằm trên đất không nhúc nhích.
Khoảng tầm nửa khắc thời gian sau, Sở Vân Vân cõng một bao đồ to như quả
bóng rổ đi từ trong kho hàng chính ra.
Sau khi nàng đi ra, thì trông thấy Sở Hi Thanh đang viết chữ ở trên tường.
Hắn dùng một miếng vải dính máu, viết ba chữ Huyết Phong Đạo ở trên tường.
Hiển nhiên là tên này chuẩn bị vu oan hãm hại, muốn cho đám người Huyết
Phong Đạo cõng cái nồi này.
Sở Vân Vân khẽ lắc đầu: “Để ta làm cho, chữ của ngươi không hề có thần khí,
không giống như là chữ của võ tu ngũ phẩm.”
Nàng cầm miếng vải lên, lại viết ba chữ ở trên ba chữ cũ của Sở Hi Thanh. Quả
nhiên là rồng bay phượng múa, mạnh đến mức xuyên thấu vách tường.
Sở Hi Thanh thì âm thầm hoảng sợ.
Lúc này mới được bao nhiêu thời gian, vậy mà hơn tám mươi người trong kho
hàng này đã bị Sở Vân Vân chém sạch rồi? Hơn nữa còn giết trong vô thanh vô
tức?
Long gia muốn bảo vệ kho hàng này dưới con mắt của Thiết Kỳ Bang, thì ít
nhất cũng phải phái một tên lục phẩm qua bên này tọa trấn.
Kết quả là người này chết mà không có một chút động tĩnh nào.
Sau đó hai người bọn họ lại bắt đầu hóa thi và phóng hỏa, bọn họ hóa toàn bộ
thi thể ở nơi này, sau đó ném mười mấy cái đèn lồng vào đám dầu hạt cải kia.
Mãi cho đến lúc này, mấy kho hàng bên cạnh và quân lính trong thành mới phát
hiện ra.
Một đám giáp sĩ và một đám võ tu ở xung quanh đều dồn dập chạy về phía bên
này.
Nhưng khi bọn họ chạy đến nơi, thì toàn bộ kho hàng của Long gia đã hóa
thành biển lửa.
Ngọn lửa ngất trời kia cao đến mấy trượng, thế lửa còn được sức gió nâng lên
nâng xuống, bắt đầu lan tràn ra bốn phía.