Bá Võ - Khai Hoang

Chương 117

Đám con gái trong viện không những không đề phòng huynh đệ Hồ Khản Hồ
Lai, trái lại còn rất quen thuộc mà lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Chỉ vì đôi huynh đệ này rất hiểu được đúng mực, hai mắt không hề nhìn loạn,
mà thỉnh thoảng còn mang đến một ít tin tức ở bên ngoài, làm cho các nàng giải
sầu.
Lục Loạn Ly vốn không để ý lắm, nhưng đến khi nàng rửa mặt xong, thì nghe
thấy Hồ Lai đang khoe khoang khoác lác ở cách đó không xa.
Bên cạnh hắn còn có mấy mười cô bé đang ngưng thần lắng nghe.
“Mọi người đã nghe nói chuyện hôm qua Sở sư đệ đi chợ đen rồi đánh ba trận
sinh tử lôi chưa?”
“Chưa nghe nói à? Mọi người chỉ quan tâm đến đám cháy lớn ở phía đông
thành đêm qua thôi à? Đám cháy đó có gì mà phải để ý? Đơn giản chính là kho
hàng của Long gia bị người của Huyết Phong Đạo thiêu hủy thôi.”
“Chuyện của Sở sư đệ ở Cổ Thị tập hôm qua mới gọi là truyền kỳ. Mọi người
không biết thì thôi, đại công tử Long Hành của Long gia dẫn người đến trả thù,
chặn đường sư đệ ở Miếu thị, song phương dựa theo quy củ của Miếu thị để
đánh sinh tử lôi. . .”
Hồ Lai nói đến đây, thì tất cả vẫn tính là bình thường.
Lục Loạn Ly là người trong cuộc, nàng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng chỉ hơi lắc
đầu rồi thấy buồn cười.
Nhưng lời nói tiếp theo của Hồ Lai, lại làm cho Lục Loạn Ly trợn mắt há hốc
mồm.
“. . .Sở sư đệ nhìn qua thì ốm yếu, nhưng lại rất khí phách, đối mặt với Long
Hành mà vẫn có thể bình tĩnh ung dung. Khí thế của hắn bất phàm, cặp mắt
phượng kia trừng lên, Long Hành lập tức không dám làm càn.”
“Thủ lĩnh và phó thủ lĩnh của Hành Môn Thập Bát Kỵ là nhân vật cỡ nào chứ,
có người nói tu vị đã tiếp cận bát phẩm, nhưng Sở sư để lại có thể chém giết
bằng một đao.”
“Nhìn đi, chính là một thức Không Huyệt Lai Phong này, khi đao ra khỏi vỏ,
đầu của bọn họ đã rơi xuống đất. Có người nói, khi đó áo trắng của Sở sư đệ
nhuộm máu, phong thái xuất trần thoát tục tựa như trích tiên.”
Lục Loạn Ly ‘phốc’ một tiếng, phun hết nước súc miệng ra ngoài, lòng thầm nói
Hồ Lai đang kể chuyện cổ tích à.
Lúc đó, rõ ràng là Sở Hi Thanh mặc quần áo bằng vải thô, tinh thần cũng căng
thẳng cực độ, lấy đâu ra xuất trần thoát tục tựa như trích tiên?
Có điều, mấy cô bé kia lại nghe rất chăm chú và hăng say, Lục Loạn Ly còn
phát hiện ánh mắt của các nàng đã có chút mê ly.
“Các ngươi hỏi vì sao nửa tháng trước Sở sư đệ lại chiến thắng chật vật như vậy
à? Ha ha, con người của hắn rất thích giấu dốt. Ta chỉ hỏi Lưu Tinh Nhược của
Tây viện kia, còn cả Hà Triều nữa, bọn họ có thể chém chết thủ lĩnh của Hành
Môn Thập Bát Kỵ bằng một đao không?”
“Sở sư đệ không muốn ra tay độc ác với sư huynh đệ đồng môn mà thôi, đao
của hắn không ra thì thôi, đã ra thì tất phải chết, chỉ thích hợp tranh đấu chém
giết, chứ không thích hợp luận võ so tài.”
“Còn cả tên Hành Úy ở Nam viện kia nữa, lần này cũng bị Sở sư đệ chém rồi, ai
bảo hắn muốn đối đầu với Sở sư đệ? Người này vốn họ Hàn, nhưng lại phản bội
tổ tiên, đổi họ thành Hành, từ đó có thể biết hắn là người như thế nào, đơn giản
chính là chó săn của Long gia.”
“Có điều, người này vẫn rất có bản lĩnh, dường như đã bắt được danh ngạch cử
đi học chân truyền, còn cầm một thanh kiếm phù văn thất phẩm thượng, nhưng
vẫn không phải đối thủ của Sở sư đệ.”
“. . . Chứ sao nữa, Sở sư đệ nhảy xuống võ đài, giết hơn hai mươi người của
Long gia. Thân như thuấn ảnh, đao có thể đuổi gió. Khi đó, nếu như không có
Sở sư đệ, thì Thiết Kỳ Bang chưa chắc đã có thể đánh tan Long gia.”
Khóe môi Lục Loạn Ly không khỏi co quắp vài cái.
Lại nữa rồi! Cái thanh kiếm phù văn thất phẩm hạ, đến miệng Hồ Lai thì biết
thành thất phẩm thượng.
Còn nữa, Hành Úy được cử đi học chân truyền lúc nào vậy? Sao nàng lại không
biết?
Mà Sở Hi Thanh cũng không giết nhiều người như vậy, Long gia đại bại thì
càng không liên quan gì đến hắn.
Lục Loạn Ly lắc lắc đầu, nàng đã không muốn nghe tiếp nữa.
Nàng cũng không ngăn cản Hồ Lai, tuy rằng cái tên này đang tâng bốc Sở Hi
Thanh, nhưng vẫn biết chừng mực.
Kết quả là lúc nàng đi rửa mặt trở về, liền nghe thấy một vị sư tỷ mặt tròn ở bên
cạnh đang vô cùng mơ màng mà cảm khái.
“Tuy rằng Sở sư đệ ốm yếu một chút, nhưng mà gương mặt đó lại cực kỳ anh
tuấn. Hắn toàn thân áo trắng. . . thật ra ta cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ
khi đứng trên sinh tử lôi của hắn.”
“Ta nghe nói Sở sư đệ có vẻ quái gở và cao ngạo, nhưng thật ra thì làm người
rất tốt và trượng nghĩa. Không nói đến chuyện ở Tàng Kinh Lâu kia, mà lần
trước có một tiểu sư muội ở ngoại môn thỉnh giáo đao pháp, Sở sư đệ liền vui
vẻ nhẹ nhàng mà dậy cho nàng. Còn có một sư đệ bị bắt nạt ở bên ngoài võ
quán, cũng là nhờ Sở sư đệ gặp được nên đã cứu hắn. . . "

Bình Luận (0)
Comment