Bá Võ - Khai Hoang

Chương 122

Ngô Mị Nương nở một nụ cười, nàng móc một thẻ ngọc màu xanh ở trong ngực
mình ra, để lên bàn: “Cẩm y vệ, Lục phiến môn, Vô Tướng Thần Tông và
hướng đi của các thế lực khác đều nằm trong ngọc giản này, thứ ngươi muốn
biết đều không thiếu gì cả. . .”
Nàng vung tẩu thuốc lá lên, vỗ vào cái tay đang định cầm ngọc giản của Tả
Huyết Y: “Ta đã mang tình báo mà các ngươi muốn đến rồi, vậy thì tiền của ta
đâu? Những khách làng chơi kia còn biết không thể chơi gái miễn phí, chúng ta
một tay giao tiền một tay giao hàng.”
Mặt Lý Đạo Quy không hề có cảm xúc mà đáp lại: “Cho nợ trước đi.”
Ban đầu, hắn vốn đã chuẩn bị tiền để trả rồi, kết quả là phải ném sạch cho tên
khốn khiếp Sở Hi Thanh kia rồi.
Ngô Mị Nương lại ngây người một trận, nàng kinh ngạc nhìn Lý Đạo Quy:
“Ngươi có tiền treo thưởng Sở Hi Thanh, lại không tiền trả lão nương? Đường
đường là Huyết Phong Đạo, lại nghèo đến mức này?”
Miệng Lý Đạo Quy mấp máy, hắn rất muốn phủ nhận, nhưng kết quả là không
nói được câu nào.
Tả Huyết Y thì lại nhớ đến 6900 tấm Bạo Viêm Phù ở Tàng Kinh Lâu của võ
quán Chính Dương ngày đó.
“Quên đi, cho các ngươi nợ một lần, nhớ kỹ, lần sau không được viện lý do này
nữa.” Ngô Mị Nương đứng lên, trước khi rời đi còn nhìn hai người với vẻ trêu
tức: “Lại tặng cho các ngươi một tin tức, Huyết Nhãn Xà không phải một người,
mà là tổ hợp sát thủ gồm ba tên bát phẩm. Nói như vậy, không lâu sau bọn họ có
thể sẽ mang tin tốt về cho các ngươi.”
Đồng thời, cũng cầm 1300 lượng bạc mà Lý Đạo Quy treo thưởng.
Sắc mặt Lý Đạo Quy càng khó coi hơn, hắn cầm thẻ ngọc mà Ngô Mị Nương
đặt ở trên bàn lên, sau đó đặt ở giữa trán để cảm ứng một đoạn linh thức được
phong ấn bên trong ngọc giản.
Tiếp đó, hắn vừa cảm ứng vừa suy ngẫm, rồi yên lặng một lúc lâu.
Mãi cho đến một lát sau, Lý Đạo Quy mới thả thẻ ngọc xuống, kết thúc suy tư.
“Kiếm chủ!” Ánh mắt Tả Huyết Y nghiêm nghị: “Bước tiếp theo. . . chúng ta
nên làm gì?”
“Không dễ xử lý, hiện giờ có ít nhất bảy phe thế lực đang tụ tập ở bên trong
quận Tú Thủy, chúng ta tùy tiện ra tay thì sẽ thành cái đích cho mọi người nhắm
đến.” Lý Đạo Quy lắc đầu: “Vì thế, chúng ta cần quan sát, rồi một kích thành
công, sau đó chạy xa ngàn dặm. Tuy nhiên, chúng ta phải giải quyết con tiện
nhân đã hại chúng ta tổn thất nặng nề trước đã, để an ủi các huynh đệ ở trên
trời.”
“Là cô gái họ Lục kia?” Con ngươi của Tả Huyết Y co lại: “Nữ tử này cực kỳ
cẩn thận, bình thường đều trốn trong võ quán Chính Dương, đóng cửa không ra
ngoài, rất khó tìm thấy cơ hội. Trừ phi có thể dụ nàng ra khỏi võ quán. . .”
Lý Đạo Quy lại mỉm cười một cái, vẻ mặt cao thâm khó dò.
Con tiện nhân họ Lục này cũng đến đây vì Tần Mộc Ca, như vậy thì có thể ra
tay từ phía này, nhất định có thể thành công.
Còn cái kho hàng Long gia kia, lại có người dám vu oan hãm hại cho Huyết
Phong Đạo bọn họ.
Lý Đạo Quy cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng chuyện là phải xử lý từng cái một, chờ lấy được Nghịch Thần Kỳ, lại xử
lý chuyện này cũng không muộn.
. . .
Sở Hi Thanh không biết tên của mình đã được treo thưởng ở trong sân của Sát
Sinh Lâu, mà còn được treo thưởng với số tiền lớn là 1300 lượng bạc.
Hắn chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao điểm võ đạo của mình lại đột nhiên nhảy lên
hơn hai mươi điểm?
Đây là đại lão nào đã công nhận thực lực và tu vị của hắn?
Cho nên, sau khi Sở Hi Thanh rời khỏi giảng đường của Diệp Tri Thu, trong
lòng hắn vẫn rất vui vẻ rạo rực.
Một buổi sáng này, hắn vừa lừa gạt được Diệp Tri Thu, vừa nhận được một
đống điểm võ đạo, có thể nói là tràn đầy thu hoạch.
Nhưng đợi đến khi Sở Hi Thanh trở về Tạp Vật Viện, thì hắn lại có chút không
cười nổi.
Sở Vân Vân đang che dù đứng ở giữa sân sau, mặt thì ẩn giấu ở dưới cái dù,
làm cho người ta không nhìn rõ vẻ mặt của nàng.
Nhưng mà giọng nói của Sở Vân Vân lại khá lạnh: “Trở về rồi? Vậy thì bắt đầu
luyện đao đi.”
Nàng vừa nói vừa nắm một thanh trọng đao bằng hắc thiết qua.
Sở Hi Thanh tiếp nhận trọng đao, chỉ cảm thấy tay phải của mình chợt chìm
xuống.
Bây giờ hắn đang dùng Huyết luyện Khinh cương đao, đao cực kỳ nhẹ, trọng
lượng chỉ bằng một phần ba đao bình thường.
Tuy nhiên, Sở Vân Vân nói chuyện này sẽ bất lợi cho việc luyện đao, cho nên
cố tình dùng tiền để rèn một thanh trọng đao ở bên ngoài võ quán, thanh đao
này còn nặng gấp năm lần đao bình thường.
“Luyện đao?” Sở Hi Thanh trợn tròn mắt lên, lại nhìn lên bầu trời: “Vào lúc
này? Mặt trời đang hừng hực. . .”
Lúc này đang là giữa trưa, chính là thời điểm ánh mặt trời mãnh liệt nhất trong
ngày.
Hắn bị ánh nắng này chiếu vào, chỉ cảm thấy đau đớn không thôi, Sở Hi Thanh
cảm giác mình sẽ bị mặt trời thiêu cháy, bốc khói mất.
Vào thời điểm này của mọi người, hắn cũng sẽ đi ngủ trưa, tiến vào giấc mộng
để luyện tập.

Bình Luận (0)
Comment