Nhưng mà Lục Loạn Ly cũng không tiện nói gì.
Bí dược Dưỡng Nguyên Công tầng thứ tư, loại chất lượng bình thường cũng có
giá 1500 lượng.
Đám con cháu võ đạo thế giá, hào tộc đại phiệt kia thì tất nhiên không cần lo
lắng.
Nhưng mà võ tu cửu phẩm xuất thân từ gia đình bình thường, mưu sinh đã
không phải chuyện dễ dàng, còn phải tích trữ và gom góp tiền mua bí dược, vậy
thì phải chờ đến ngày tháng năm nào?
Chờ đến khi gom đủ tiền mua bí dược, vậy tuổi của bọn họ đã không nhỏ nữa
rồi, tiềm lực cũng đã tiêu hao hết, thành tựu trên con đường võ đạo cũng là cực
kỳ có hạn.
Bởi vậy, rất nhiều người đều lựa chọn thăng cấp bằng bí dược giá rẻ, tuy rằng tự
hủy tiền đồ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể kiếm nhiều tiền hơn một chút.
Hoặc là vì tiền đồ mà nhảy múa trên lưỡi đao giống như Sở Hi Thanh vậy.
Tuy nhiên, Lục Loạn Ly hiểu thì có thể hiểu, nhưng từ sau khi đi qua sông, tâm
trạng của nàng bắt đầu buồn bực bất an.
Lục Loạn Ly thầm nói, lẽ nào mình thích cái tên này rồi? Cho nên mới bận tâm
nhiều như thế?
Không thể, không thể nào!
Nàng chỉ là coi Sở Hi Thanh là một người bạn để nói chuyện giải sầu thôi.
Nói vậy là lâu ngày sinh tình. . . phi! Phải nói là bạn bè chung sống lâu, khó
tránh khỏi sinh ra ít cảm tình.
Khi Lục Loạn Ly đờ người ra, thì Sở Vân Vân lại cầm một cuốn sách rất dày lên
để đọc.
Đây là tư liệu mà ba ngày trước nàng đã bảo Sở Hi Thanh yêu cầu nữ thị vệ đưa
cho.
Trong này bao quát tất cả các trận chiến từ khi xuất đạo đến nay của Trang
Hồng Phi và Cửu Phẩm Kiếm Ma - Chu Lương Thần, tổng cộng có ba mươi sáu
trận sinh tử lôi, còn có cả quá trình khi bọn họ giao thủ với người khác ở bên
ngoài võ đài.
Khi đó, nữ thị vệ nói là không kiếm được, chỉ nói là sẽ mau chóng thu thập tin
tức cho bọn họ.
Sở Vân Vân vốn không ôm hy vọng gì, nhưng hôm nay nữ thị vệ lại đưa cuốn
sách này cho bọn họ, Sở Vân Vân phát hiện phần tài liệu này cực kỳ chi tiết và
đầy đủ.
Trong con ngươi màu xanh của Sở Vân Vân lóe lên một tia dị dạng.
Nàng có thể suy đoán ra quá trình chiến đấu của ba mươi sáu trận sinh tử lôi từ
những văn tự này, cũng có thể suy đoán ra thiên phú, đặc thù trong võ đạo của
hai người này.
Hai đối thủ này của Sở Hi Thanh. . . đều rất mạnh.
Khó có thể tưởng tượng được là một quận thành nhỏ như quận Tú Thủy lại có
thiên tài xuất chúng như vậy.
Nếu như hai mươi ngày trước, thì Sở Vân Vân nhất định sẽ không tiếc tất cả mà
cản trở hai trận chiến đấu này.
Một canh giờ đã trôi qua gần hết.
Khi Sở Vân Vân miễn cưỡng xem xong cuốn tài liệu kia, nữ thị vệ đã gõ cửa mà
vào: “Chúng ta nên đi xuống, chỉ còn nửa khắc thời gian nữa là sinh tử lôi sẽ bắt
đầu.”
Vẻ mặt Sở Hi Thanh trở nên nghiêm túc, hắn không do dự mà cầm Huyết luyện
Khinh cương đao ở bên cạnh lên rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc này, cửa phòng đối diện cũng mở ra, đồng thời có một người đi ra ngoài.
Người này tầm mười sáu tuổi, một mái tóc màu đỏ thắm, khóe mắt có hoa văn
màu đỏ son, vẻ mặt ngả ngớn, phóng đãng bất kham.
Hắn để trần nửa thân trên, để lộ ra bốn cái hình xăm có hình dạng không giống
nhau. . . đó chính là đồ đằng Bí Chiêu.
Sau khi người này nhìn thấy Sở Hi Thanh, ánh hơi hơi nhúc nhích: “Ngươi
chính là Sở Hi Thanh?”
Sở Hi Thanh ngước mắt nhìn qua, lập tức nhận ra ngươi này, đây chính là đối
thủ hôm nay của hắn, Trang Hồng Phi.
Hắn nhấc tay lên: “Trang huynh.”
Trang Hồng Phi lại không có ý định đáp lễ, hắn chỉ cười một tiếng: “Vốn cho
rằng hôm nay có thể giao thủ với Chu Lương Thần, lĩnh giáo cái gọi là phong
thái vô địch cửu phẩm, không ngờ lại bị một người mới chặn ngang một cước.”
Trang Hồng Phi nói đến đây thì đã quay người đi về phía cầu thang: “Quý trọng
khoảng thời gian cuối cùng của ngươi đi, cố gắng ăn thêm chút thịt, uống thêm
chút rượu ngon, tử tù bị chặt đầu cũng được ăn cơm chặt đầu kìa, ngươi đừng
làm quỷ chết đói.”
Sở Hi Thanh không khỏi híp mắt lại, nhìn bóng lưng của người này.
Mặc kệ là thái độ của người này, hay là lời nói của người này, tất cả đều làm
cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Lục Loạn Ly thì lại tỏ vẻ nghiêm túc.
Nàng nhận ra bốn bức đồ đằng Bí Chiêu ở trên người Trang Hồng Phi, tất cả
đều là những đồ đằng mạnh mẽ nhất, đắt tiền nhất, ít nhất cũng phải hơn ngàn
lượng bạc.
Chỉ sợ trận sinh tử lôi này. . . Sở Hi Thanh khó rồi!
Sở Vân Vân thì lại chắp tay sau lưng, khóe môi hơi cong lên, hiện ra một nụ
cười trào phúng.
“Chú ý, huynh trưởng.” Sở Vân Vân nhân lúc Lục Loạn Ly không chú mà, mở
miệng nói: “Sau khi lên đài, cố gắng áp sát trong phạm vi một trượng, đừng để
cho hắn kéo dài khoảng cách. Còn nữa, chỉ cần hắn giơ tay phải qua vai, thì
ngươi liền bước nhanh qua bên trái.”
Sở Hi Thanh không khỏi nhìn về phía Sở Vân Vân một chút.
Hắn biết tính cách của Sở Vân Vân, vị Bá Võ Vương này chắc chắn sẽ không
chỉ điểm khi hắn đã nắm chắc phần thắng.
Nói một cách khác, trong mắt Sở Vân Vân thì thực lực của Trang Hồng Phi
mạnh hơn hắn?