Sở Hi Thanh thì lại ‘hừ hừ’ hai tiếng, hắn lơ đãng quét mắt nhìn Sở Vân Vân ở
bên cạnh một chút, sau đó lại giải thích như những gì hắn từng giải thích cho Sở
Vân Vân.
“Cao thủ thần bí không biết tên?”
Lục Loạn Ly hơi cau mày, lại nhớ đến tình cảnh mà mình nhìn thấy trước khi
hôn mê.
Nàng nhớ là khi đó Sở Hi Thanh chém vài đao, đám mã phỉ xông lên kia đều
ngã gục trước mặt nàng.
Nàng thầm nghĩ, cái cao thủ thần bí này không phải là bản thân Sở Hi Thanh
đấy chứ?
Không! Không! Không thể nào!
Hắn chỉ là một cửu phẩm, sao có thể là đối thủ của nhiều mã phỉ Bạch Vân Trại
như vậy.
Chắc chắn là Sở Hi Thanh chiến đấu một lúc, sau đó không chịu được mà ngất
xỉu, cuối cùng lại được cao thủ thần bí kia cứu giúp.
Có điều, tuy tu vị của tên này hơi yếu, nhưng lại rất đáng tin cậy.
Nàng nhớ lại bóng lưng của Sở Hi Thanh đứng trước mặt mình, đơn độc chặn
đứng hơn một trăm tên mã phỉ kia, khóe môi Lục Loạn Ly không khỏi hơi cong
lên.
Nhưng lời tiếp theo của Sở Hi Thanh thì làm cho nàng không thích nghe cho
lắm.
“Cái gọi là gặp trắc trở thì phải khôn ngoan hơn, sau này phải cẩn thận một
chút, suy nghĩ nhiều một chút. Người khác tùy tiện lừa gạt vài câu, ngươi liền
chạy lon ton vào trong bẫy của người ta, trong đầu ngươi toàn là nước sao? Lần
này, nếu như ta không hỏi được tin tức từ chỗ Ngô Mị Nương, thì ngươi chết
chắc rồi.”
“Đúng rồi, sau khi ngươi hồi phục, nhất định phải bày tiệc rượu để cảm ơn ta.
Nếu như không phải ta cõng ngươi chạy một đoạn đường, thì ngươi sẽ không
chống đỡ được đến khi cao thủ thần bí kia xuất hiện.”
Lục Loạn Ly tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đưa tay về phía của Sở Hi
Thanh: “Mau đưa viên Phong Độn Phù kia cho ta.”
Nếu như không phải nàng cho Sở Hi Thanh mượn Phong Độn Phù, thì nàng
cũng sẽ không chật vật đến mức độ đó.
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, lấy ngọc phù ở trong ngực ra, trả lại cho nàng.
Nhưng đúng lúc này, ba người trên xe ngựa đồng thời đưa mắt nhìn về phía
tường thành.
Chỉ vì phía của võ quán Chính Dương, truyền ra tiếng gào thét của quán chủ Lôi
nguyên: “Bản đồ đã rơi vào trong tay người Huyết Phong Đạo, mau đuổi theo!”
“Không phải Huyết Phong Đạo, là người của cẩm y vệ, ta nhìn thấy Tào Hiên
lấy được bản đồ kia.”
Đây hình như là tiếng nói của Diệp Tri Thu. . .
“Không xong! Cao thủ của lục phiến môn cướp mất lá cờ rồi, mau đuổi theo,
đừng để hắn trốn về nha môn.”
Sở Hi Thanh nghe những tiếng gào rống ở phương hướng đó, trong lúc nhất
thời lại tràn đầy mờ mịt.
Rốt cuộc thì lá cờ và bản đồ kia đã rơi vào trong tay ai?
Khi hắn đang bối rối, liền thấy một bóng người mặc quần áo màu đỏ ngòm bay
xẹt qua ở trên trời, bay vọt qua tường thành.
Lúc này, còn có một đạo cầu vồng màu đỏ son bắn thẳng ra từ phía trong thành.
Đạo cầu vồng kia đuổi theo sau lưng của tên mặc Huyết Y kia, nó tỏa ra ánh
sáng chói mắt ở giữa không trung, sau đó một trận cương phong bao phủ bốn
phía.
Sở Hi Thanh và rất nhiều người đi đường ở xung quanh đều bị cương phong
này cuốn lên, rồi ném ra xa một trượng.
Xe ngựa dưới chân của mấy người Sở Hi Thanh cũng bị lật tung, mấy con ngựa
ở phía trước đang nhảy loạn cào cào.
Mãi cho đến lúc này, Sở Hi Thanh mới nhìn rõ đạo cầu vồng màu đỏ son kia là
một thanh phi kiếm.
Tên mặc Huyết Y kia thì lại ngã lăn trên đất, miệng ho ra một ngụm máu, sau
đó bóng người lao thẳng về phía nam.
Không lâu sau, một đám cao thủ giang hồ bắt đầu lao ra khỏi thành. Bọn họ bay
lên thì bay lên, leo tường thì leo tường, sau đó đuổi theo phương hướng của tên
mặc Huyết Y kia.
Sở Hi Thanh nhìn đám người chạy nhanh này, sau đó lại quay đầu, liếc mắt nhìn
nhau ở hai cô bé ở bên cạnh.
Cùng lúc đó, trên đỉnh mái nhà Tàng Kinh Lâu của võ quán Chính Dương,
Kiếm Tàng Phong đang chắp tay sau lưng, vẻ mặt tự đắc mà nhìn cảnh tượng
hỗn loạn tưng bừng của thành Tú Thủy.
Mà không lâu sau, hai người Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu cũng chạy lên trên
mái nhà.
“Kiếm sư huynh, tốt xấu gì ngươi cũng phải làm dáng một chút, phải đuổi theo
chứ.” Lời nói của Diệp Tri Thu còn hàm chứa oán giận: “Ngươi chỉ đứng yên
không làm gì cả. Ngươi ta sẽ nghi ngờ những thứ kia là giả.”
Kiếm Tàng Phong cười ha ha, phản đối: “Trách nhiệm của ta là đảm bảo an toàn
cho võ quán. Tọa trấn ở đây thì có gì không được?”
Hắn liếc mắt nhìn Diệp Tri Thu: “Yên tâm, chú thích và bức vẽ trên tấm bản đồ
kia, đều là do Diệp lâu chủ bắt chước theo bút tích của Tần Mộc Ca hồi nhỏ. Lá
cờ kia cũng được ta làm rất cẩn thận, bọn họ không thể phân biệt thật giả trong
thời gian ngắn đâu.”
“Hơn nữa, dù có phân biệt được thật hay giả thì lại làm sao? Đồ và lá cờ đều rơi
vào tay bọn họ rồi, bọn họ nói giả thì là giả sao?”
“Kiếm sư huynh thủ đoạn cao cường, Lôi Nguyên bội phục.” Lôi Nguyên vẻ
mặt khâm phục mà chắp tay về phía Kiếm Tàng Phong: “Mấu chốt là còn tính
toán cả Huyết Phong Đạo và cẩm y vệ vào trong đó, đúng là làm cho Lôi mỗ xả
được cơn giận.”
“Hai nhà này dám đánh chủ ý vào Vô Tướng Thần Tông chúng ta, ta há có thể
để bọn họ dễ chịu. Lần này, tên Tào Hiên kia không chết cũng bị lột da.” Kiếm
Tàng Phong lại càng đắc ý hơn, khóe môi hắn hơi cong lên: “Thông báo xuống
dưới, ngày mai sẽ mở Tàng Kinh Lâu.”
Lúc này, quận Tú Thủy đã trở thành một vũng nước đục, mà võ quán Chính
Dương đã không còn là đối tượng bị nhằm vào nữa, chính là thời cơ để mở
Tàng Kinh Lâu.
Diệp Tri Thu không khỏi bật cười, vị Kiếm sư huynh này của nàng vẫn cứ xấu
xa y hệt năm đó.