Tất cả mọi người Chu gia nghe thấy thế thì sắc mặt lại tái xanh.
Mấy lời này của Sở Hi Thanh không có tác dụng an ủi nào, mà lại còn có hơi
hoang đường và vô lý.
Đám yêu thú này muốn nuốt bọn họ thì chỉ là chuyện một cái há miệng. Còn
cần phải kiềm chế và kiêng kỵ lẫn nhau sao? Há không phải là buồn cười sao?
Vẻ mặt Chu Lương Thần nghiêm túc, hắn cố tình ngửi bản thân mình một cái,
phát hiện trên thân đều là mùi mồ hôi hôi thối.
Hắn thầm nói, chắc hẳn là mình không ngon, nhưng khẩu vị của đám yêu thú
này ra sao thì lại khó nói.
Mà sau khi mọi người đi xuống cầu đá, lại đi thêm một đoạn đường nữa, tất cả
đều cảm thấy nghi ngờ không thôi.
Dường như lời nói vừa rồi của Sở Hi Thanh không phải là không có đạo lý.
Bằng không thì vì sao đám yêu thú này lại chậm chạp không chịu ra tay với
đám đồ ăn như bọn họ?
Mọi người đều tự an ủi mình như vậy, thấp thỏm bất an mà đi theo sau từng
bước chân của Sở Hi Thanh. Lúc này, tại một nơi sâu xa trong rừng rậm, một
thiếu nữ có ngũ quan cực kỳ tương tự với Sở Hi Thanh đang đứng trên đỉnh đầu
của một con rắn to dài khoảng bốn mươi trượng.
Nàng tràn đầy hứng thú mà nhìn đoàn người Sở Hi Thanh: “Các ngươi không
thể dọa hắn sợ được! Hắn quá bình tĩnh, như vậy mà còn không sợ!”
Thiếu nữ này dường như mới học nói, tiếng nói của này hơi ngây ngô, thỉnh
thoảng còn nói lắp.
Ánh mắt của nàng thì tràn đầy vui sướng và thưởng thức.
Dù sao thì người kia cũng là đối tượng tham chiếu của nàng.
Sau đó, nàng còn phải học thêm về phong thái cao ngạo lãnh ngạo, bình tĩnh
nhàn nhã, vạn sự thong dong của người kia.
Sau đó, thiếu nữ vỗ vỗ đầu của con rắn lớn dưới chân mình một cái, cười nói:
“Không thể nha, ngươi này có ơn với ta, không thể bị các ngươi ăn được. Cấm
chế trên người các ngươi đã biến mất, không cần nghe theo ý chỉ của Thần
Ngao Tán Nhân nữa. Đói bụng? Vậy thì nhịn thêm một chút! Nghe ta, thật ra thì
thịt người không ngon lành gì đâu, cực kỳ chua, huống hồ bọn họ chỉ có vài
người, không đủ các ngươi ăn một bữa.”
“Yên tâm, chờ bí cảnh kết thúc thì ta sẽ dẫn các ngươi ra ngoài. Chúng ta sẽ đi
Lê Sơn, bên kia không lo ăn không lo uống, các ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn
bấy nhiêu, ta nói sẽ giữ lời!”
Con rắn lớn kia hiện lên vẻ mặt không cam lòng, nhưng sau đó lại bất đắc dĩ mà
‘tê tê’ một tiếng, xem như đáp ứng với thiếu nữ.
Sở Hi Thanh hồn nhiên không biết một màn ở trong rừng này.
Hắn phát hiện đám yêu thú cỡ lớn kia càng ngày càng nhiều, số lượng đã đến
đến tám mươi chín mươi con.
Một lát sau, Sở Hi Thanh cũng thật sự cho rằng, lẽ nào đám yêu thú này thực sự
kiêng kỵ và kiềm chế lẫn nhau? Vì thế nên mới không ra tay với bọn họ?
Đây vốn chỉ là lời an ủi người khác, nhưng mà bây giờ chính bản thân Sở Hi
Thanh cũng tin chuyện hoang đường này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc thì bọn họ cũng đã đi đến điểm cuối.
Khi đoàn người Sở Hi Thanh đi qua con đường chật hẹp như ruột dê này, trước
mặt bọn họ lại là một mảnh trống trải lần nữa.
Nơi này rõ ràng là một quảng trường bằng đá cẩm thạch rộng tầm mười mấy
trượng, nơi cuối cùng còn có một tòa bia đá cao tầm ba trượng.
Trên bia đá còn có một chữ “Sát” rõ ràng và cứng cáp mạnh mẽ.
Sở Hi Thanh không biết là, khi bọn họ vừa bước chân vào quảng trường này, thì
đám mây mù màu trắng tràn ngập trong con đường chữ Yêu kia đã tản đi.
Điều này khiến cho hơn ngàn người bên ngoài bí cảnh cũng có thể nhìn thấy
cảnh tượng ở bên trong con đường chữ Yêu kia.
Tất cả người nhìn thấy tình cảnh ở trong đó thì đều hiện ra vẻ sững sờ và khiếp
sợ.
Con ngươi của Chu Hùng Bá nhất thời co rụt lại: “Tại sao trong con đường chữ
Yêu này lại có yêu thú mạnh mẽ đến mức này chứ?”
“Chắc hẳn là do bị nuôi nhốt thời gian quá dài, truyền thừa mười mấy đời sau
đó dị biến tạo thành.” Độ Linh Tiên cũng tê cả da đầu, có chút nghĩ mà sợ: “Thế
mà mấy người Lương Thần lại đi qua được.”
Mà lúc này, tất cả mọi người ở đây đều nghị luận sôi nổi.
“Thân thể của đám yêu thú này quá mạnh mẽ, con mạnh nhất đã tiếp cận với
thất phẩm! Sao bọn họ qua được?”
“Chỉ dùng vẻn vẹn ba khắc thời gian, đáng ghét, lúc nãy có mây mù nên không
thể thấy được quá trình khi đó.”
“Không có quá nhiều vết tích chiến đấu, có vẻ như chưa từng chiến đấu.”
“Điều này càng làm cho người ta thấy kỳ lạ, đám yêu thú này không có nhiều
đồ ăn, rõ ràng là đã đói bụng đến điên rồi! Đây hắn là con đường nguy hiểm
nhất trong bốn đường mới đúng. Trừ phi là có thể làm đám yêu thú này sợ hãi,
để chúng nó không dám ra tay.”
“Là do Sở Hi Thanh kia sao? Người này có chút cao thâm khó dò, để cho người
ta không nhìn thấy sâu cạn.”
Chu Hùng Bá thì lại liếc mắt nhìn nhau với phu nhân mình, sau đó lại cười khẽ
một tiếng: “Người này quả nhiên là đáng gờm!”
Hắn có thể xác định là, con trai mình và đám tộc nhân gia tướng ở bên trong,
tuyệt đối không có năng lực này.
Vậy thì chứng tỏ là nguyên nhân nằm trên người Sở Hi Thanh, cho nên bọn họ
mới có thể bình yên đi ra khỏi con đường chữ Yêu này. . .