Tuy rằng cửa ải này của Thần Ngao Tán Nhân rất tàn khốc, nhưng lại cho tất cả
mọi người tham dự một con đường lui.
Vấn đề bây giờ là, con đường lui này đã không sử dụng được nữa rồi.
Chuyện này có nghĩa là, tòa quảng trường cẩm thạch bị phong tỏa này sẽ xuất
hiện một trận giết chóc máu tanh, tất cả mọi người đều có nguy cơ phải chết.
Mà chỉ một lát sau, Sở Hi Thanh nhìn thấy ánh mắt của bốn vị thiên kiêu Thanh
Vân Bảng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong đám người cũng có từng đạo từng đạo ánh mắt âm lãnh đang nhìn chằm
chằm vào đám người Sở Hi Thanh.
Giờ phút này, Nhai Tí đao ý của hắn đã tăng lên đến trình độ trung đẳng rồi.
Sở Hi Thanh không khỏi cảm thấy đau đầu, lại cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Rõ ràng là những người trước mặt này đã có sát ý với hắn.
Cái này gọi là vừa thoát khỏi miệng hổ thì lại tiến vào hang sói.
Bọn họ vất vả lắm mới rời khỏi đường chữ Yêu, giờ lại phải đối mặt với một
trận nguy cơ sống còn.
“Tư huynh.” Lộ Trần nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh một lát, sau đó lại như
cười như không mà nhìn về phía Tư Hoàng Tuyền: “Đao pháp của họ Sở này rất
kinh người, không phải bất kỳ ai trong số chúng ta có thể địch lại, sao năm
người chúng ta không liên thủ một lần, diệt trừ kẻ địch mạnh mẽ này trước rồi
lại phân thắng bại sau?”
Vẻ mặt Tư Hoàng Tuyền thản nhiên, không đồng ý cũng không từ chối.
Tuy nhiên, ánh mắt của hắn thì khóa chặt vào Sở Hi Thanh, bắp thịt trên tay hai
đã căng phồng.
Sát ý ác liệt kia còn làm cho da thịt của Sở Hi Thanh đau đớn.
Sở Hi Thanh thì lại không sợ mà còn cười, ánh mắt của hắn lạnh như băng, quét
qua đám người ở phía bên kia: “Xem ra chúng ta nhất định phải chiến đấu rồi,
nhưng không biết ai trong các ngươi sẽ là người đầu tiên thử đao của Sở mỗ
đây?”
Tuy rằng trên người hắn không còn thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi, trong võ
đạo bảo khố cũng không có bất cứ thứ gì có thể làm cho hắn gia tăng sức chiến
đấu. Một khi rơi vào hoàn cảnh bị vây giết, thì hắn chắc chắn phải chết.
Sở Hi Thanh hiểu, càng là như vậy thì càng không thể sợ hãi.
Chu Lương Thần cũng cầm thanh trọng kiếm sau lưng lên, mi mắt hắn nhếch
lên, vẻ mặt bễ nghễ mà nhìn tất cả mọi người: “Chư vị! Các ngươi cũng đã thấy
thực lực của Sở huynh, trận tranh cướp bí cảnh này, Chu gia ta thắng chắc rồi.”
“Tuy nhiên, Chu gia ta luôn luôn giúp người làm niềm vui, không ăn một mình.
HIện giờ, lấy mười bốn nhà làm giới hạn, chỉ cần các ngươi đồng ý trợ giúp
Chu mỗ giết mấy người này. Vậy thì sau chuyện ngày hôm nay, Chu gia ta đồng
ý dùng bảy phần linh dược và bảy phần danh ngạch tu hành trong bí cảnh để
chia sẻ với các vị.”
Nội tâm Sở Hi Thanh rung lên, lòng thầm cho Chu Lương Thần một cái ngón
tay cái.
Cái tên này cũng không hoàn toàn là một tên đồng đội heo, thế mà cũng có lúc
biết ra sức một lần.
Chu Lương Thần vừa mới nói xong, sát ý nhằm vào đám người Sở Hi Thanh
lập tức biến mất hơn nửa.
Bầu không khí trong đám người lập tức trở nên quái dị.
Bọn họ bắt đầu đưa mắt nhìn quanh, vẻ mặt khó đoán, ánh mắt lập lòe.
Điều kiện của Chu Lương Thần rất tốt, đủ để cho bọn họ phản bội cái liên minh
này.
Bọn họ đi theo mấy người Lộ Trần để giết đám người Chu gia, cũng chưa chắc
đã có lợi ích gì.
Nếu như hộ tống đám người Chu gia loại trừ mấy người Lộ Trần, thì có thể
nhận được lợi ích khá là đầy đủ.
Hơn nữa, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của Sở Hi
Thanh.
Bốn vị thiên kiêu Thanh Vân Bảng và Tư Hoàng Tuyền này, bất cứ ai cũng
không thể ngăn cản được Sở Hi Thanh. Hơn nữa, mấy người này cũng không
đồng lòng, ai cũng có suy nghĩ riêng, khó có thể hiệp lực.
Lúc này, chỉ cần có hơn 100 người đứng về phía Chu gia, thì Sở Hi Thanh và
Chu gia có thể nghiền ép toàn trường, cho nên nguy hiểm là rất nhỏ.
“Con bà nó chứ!”
Lộ Trần chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Lúc này, đã có mười mấy ánh mắt ở phía sau lưng hắn đang vô tình hay cố ý mà
nhìn chằm chằm vào cái cổ của hắn.
Hắn quay đầu lại, thần sắc bất đắc dĩ: “Các ngươi điên rồi sao? Cái tên Chu
Lương Thần này nói gì các ngươi cũng tin? Lại còn muốn đâm sau lưng ta?”
Lúc trước, bọn họ đã thương lượng xong xuôi, chỉ cần một trong bốn nhà bọn
họ có thể thắng, thì tất cả mọi người sẽ dùng chung cái bí cảnh này.
Kết quả là một câu nói của Chu Lương Thần đã làm cho đám ngu xuẩn này dao
động.
Ánh mắt Lộ Trần không khỏi liên lên vẻ cáu giận mà nhìn bốn phía.
Nơi ánh mắt của hắn đi qua, tất cả mọi người đều là mặt không biến sắc.
Bọn họ thản nhiên như không, trong lòng thì đang nghĩ, vị đại thiếu Chu gia này
luôn rất thật thà, lại có địa vị hết sức quan trọng ở Chu gia, đáng tin hơn tên
Tiếu Diện Hổ như ngươi nhiều lắm.
Lời Chu Lương Thần nói ra, không khác gì với lời hứa hẹn của Chu gia.
Huống hồ, võ tu cửu phẩm ở nơi này thuộc về hơn sáu mươi thế lực khác nhau.
Mà chia cho mười bốn nhà, chẳng phải là sẽ nhiều hơn so với khi chia cho hơn
sáu mươi nhà sao?
Hơn nữa, lời hứa của mấy vị thiên kiêu Thanh Vân Bảng này chưa chắc đã đáng
tin, đặc biệt là con hàng Tiếu Diện Hổ này.