
“Tốt!”
Kiến Nguyên đế khen một tiếng: “Người đâu, truyền lệnh toàn quân, lập tức hô
tên Sở Mính! Liền nói Long Tương đại tướng quân Sở Mính của trẫm đã chém
đầu đại đô đốc thủy sư Chu Lương Thần và chủ soái Lục Loạn Ly của Thiết Kỳ
Bang.”
Trong đôi mắt đỏ tươi của Sở Mính lập tức hiện ra một tia kỳ dị.
Mặc Sĩ La Hầu cũng nheo mắt lại.
Hành động này của Kiến Nguyên đế là để hấp dẫn địch ý và sát niệm cho Sở
Mính.
Trong sương mù dày đặc, tầm nhìn của song phương đều bị hạn chế, bọn họ
không nhìn thấy, cũng không thể xác minh.
Lúc này, vô số Vũ Hịch đô úy quất ngựa mà ra, đi truyền đạt quân lệnh cho bốn
phía.
Trong số họ, có một nhóm người cưỡi Long câu dị thú, một nhóm người thì lại
cưỡi Phi long bốn chân.
Kiến Nguyên đế khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn Sở Mính: “Mính, đây là lần đầu
tiên ngươi xuất chiến, cũng là ngày ngươi danh chấn thiên hạ, lát nữa phải dùng
toàn lực, chớ để trẫm thất vọng!”
Sở Mính vẫn yên lặng không nói.
Tuy nhiên, lại có một mảnh bóng đen xuất hiện ở hai bên trái phải của nàng.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong bóng đen là hai con cự thú, một con chính là
Nhai Tí, một con chính là Tam Túc Kim Ô nhưng chỉ còn lại khung xương.
Chỉ một lát sau, toàn bộ chiến trường đều phát ra tiếng gào như biển gầm.
“Quân ta tất thắng! Long Tương đại tướng quân Sở Mính đã chém giết đại đô
đốc thủy sư Chu Lương Thần và chủ soái Lục Loạn Ly của Thiết Kỳ Bang!”
“Long Tương đại tướng quân Sở Mính đã chém giết đại đô đốc thủy sư Chu
Lương Thần và chủ soái Lục Loạn Ly của Thiết Kỳ Bang! Đại Ninh tất thắng!
Bệ hạ vạn thọ vô cương!”
Tiếng gào có hơi khác nhau, nhưng đại khái đều cùng một nội dung.
Sở MÍnh đứng trên long liễn đã cảm nhận được vô số địch ý và sát niệm hội tụ
về phía mình.
Kiến Nguyên đế cũng sinh lòng cảm ứng, hắn nhếch miệng cười: “Mính, ngươi
có thể đi, trận chiến này ngươi chỉ cần giết người, càng nhiều càng tốt. La Hầu,
bảo những thuật sư kia thi pháp! Ngay!”
Tiếng gào này chỉ thu được địch ý và sát niệm trong nhất thời, không thể kéo
dài, mà cũng không dễ dùng.
Đám tướng sĩ của Thiết Kỳ Bang chỉ biết một người mang tên Sở Mính, bọn họ
cũng không biết Sở Mính có dáng vẻ thế nào, thậm chí còn chưa từng nghe thấy
cái tên này.
Vì thế nếu muốn dùng lâu dài, thì vẫn phải xua tan sương mù.
Kiến Nguyên đế nhìn Vũ Côn Luân và Chu Tri chiến đấu trên bầu trời, sát ý
trong lòng lại lên đến cực hạn.
Sau khi trận chiến này kết thúc, hắn nhất định sẽ xua quân đi san bằng Tinh Tú
tiên tông! Diệt sạch đệ tử còn lại của bọn họ! Hoàn toàn chấm dứt truyền thừa
của nhà thần tông này!
Mặc Sĩ La Hầu cúi người hành lễ: “Vâng!”
Để Kiến Nguyên đế kinh ngạc chính là, tận 20 cái hô hấp sau, mà Sở Mính vẫn
đứng yên tại chỗ.
Hắn hơi cau mày, nghiêng đầu nhìn Sở Mính.
“Mính!”
Kiến Nguyên đế nhấn mạnh, đồng thời dùng thần niệm cấp bậc Gần Thần của
mình áp bách đến.
12 con Kim long lại bắt đầu quấn quanh người hắn.
Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc.
Ý chí của Sở Mính lại mạnh như thế này sao?
Nàng lại có thể chống cự chỉ thị của hắn lâu như vậy.
Ánh mắt Kiến Nguyên đế lạnh lẽo: “Còn ngây ra đó làm gì? Đi mau!”
Khi Kiến Nguyên đế càng ngày càng khó hiểu, càng ngày càng thấy kỳ lạ, hơn
nữa âm thầm sinh lòng đề phòng, thì một cơn gió mạnh chợt thổi qua thượng du
sông Thiên Hoài.
Cơn gió này không chỉ thổi tan sương mù ở ven sông, mà còn thổi bớt phân nửa
hơi nước trên không trung của 135 vạn trung quân Đại Ninh.
Sở Mính giơ đôi tay tái nhợt lên trước mặt, nàng vừa nhìn tay vừa thì thào:
“Đúng thế, đến lượt ta ra tay rồi! Vất vả lắm mới chờ được cơ hội này.”
Kế hoạch của quốc sư Vũ Côn Luân kia rất ổn thỏa, còn để lại hậu chiêu trên
người nàng, có thể trấn áp nàng trong chớp mắt.
Hai mắt Sở Mính trợn trừng trừng, khóe mắt chảy xuống máu tươi.
Giọng nói của nàng vốn ngọt ngào và tươi mát êm tai như chim sơn ca.
Nhưng tiếng nói vừa rồi lại khô khốc và khó nghe.
Khoảnh khắc này, trái tim của tất cả mọi người chung quanh Kiến Nguyên đế
đều hơi run rẩy.
Mà một cái chớp mắt tiếng theo, trên long liễn bỗng nhiên truyền ra một tiếng
‘cheng’.
Sở Mính đã rút đao, ánh đao sáng như gương này không chỉ về phía kẻ thù của
bọn họ, mà là chém về phía đỉnh đầu của Kiến Nguyên đế.
Tất cả cao thủ đại nội ở chung quanh đều bất ngờ không kịp phản ứng, cũng
cảm nhận được một luồng đao ý khủng bố chém vào tâm linh mình.
Bọn họ hoàn toàn không có lực đối kháng, trực tiếp quỳ trên mặt đất, miệng mũi
đầy máu tươi.
Thần Ý Đao của Sở Mính chém nát Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ nhìn như
mạnh mẽ, thần uy cuồn cuộn kia.
Khi ánh đao mang theo ngọn lửa màu vàng óng của Sở Mính đánh lên trên
Thiên Tử Kiếm mà Kiến Nguyên đế mới triệu ra, thì toàn bộ long liễn khổng lồ
dài đến một dặm này lại nát bấy!
“Một đao này, cảm tạ ơn bồi dưỡng của bệ hạ với ta! Chôn sống ta 81 ngày, đa
tạ!”
Nàng gần như gằn từng chữ, từng câu từng chữ còn ngậm lấy thống hận.
Miệng mũi Kiến Nguyên đế chảy máu, toàn bộ thân thể bị đánh bay ra ngoài ba
dặm.
Khi hắn nghe thấy lời nói của Sở Mính, con ngươi đột nhiên co rút lại.
Sở Mính thế mà lại bảo tồn trí nhớ khi còn sống!
Cái này không thể nào? Quốc sư đã thanh tẩy toàn bộ ký ức của nàng rồi cơ
mà?
…Còn nữa, vì sao nàng có thể thoát khỏi cấm chế? Sao có thể ra tay với chủ
nhân như hắn?