Bá Võ - Khai Hoang

Chương 256

Sở Hi Thanh lòng thầm nói không được, tiếp tục như vậy thì Tư Đồ Lễ không
chết, mà mình sẽ tráng niên mất sớm trước.
Hắn bắt đầu suy nghĩ phương pháp cầu sinh, nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó
động đậy ở vị trí lồng ngực của mình.
Là con chồn tuyết trong ngực hắn tỉnh lại sao?
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày, trên người con nhóc này vẫn còn Khiên Tâm Cổ,
vẫn là một mầm họa không nhỏ.
Mấu chốt là bây giờ hắn không thể động đậy được, đây là tình huống mà hắn
không dự liệu được.
Lúc này, Bạch Tiểu Chiêu ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt suy yếu và mê man để
nhìn nhau với Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh đã đau đến không muốn sống, nào có lòng dạ để ý đến nó.
Nhưng hắn vẫn cau mày, lòng thầm nói cái tên này muốn làm gì?
Khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ có cố gắng ném con chồn tuyết này ra ngoài
hay không.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy con chồn tuyết này bỗng nhiên dùng mũi ngửi ngửi,
vẻ mặt như có chút mê say, sau đó lại mở miệng cắn vào ngực phải của hắn.
Sở Hi Thanh không khỏi ngây người một trận, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Tuy nhiên, nếu nói con chồn tuyết này vong ân phụ nghĩa thì cũng không đúng,
hàm răng của nàng cực kỳ sắc bén, dễ dàng cắn xuyên qua nội giáp phù văn ở
trên người Sở Hi Thanh.
Nhưng mà nàng cắn không sâu, mà chỉ sâu tầm một tấc rưỡi.
Sau đó, Bạch Tiểu Chiêu đột nhiên hút một cái, hút dòng màu ở trước ngực Sở
Hi Thanh vào miệng.
Hít!
Sở Hi Thanh hít một hơi khí lạnh, sau đó liền có cảm giác. . . thoải mái quá!
Chân nguyên và linh tính của linh dược sắp nổ tung trong cơ thể hắn, bỗng
nhiên lại được tiết ra ngoài, ít nhất phải là một phần năm.
Thật ra thì bây giờ hắn vẫn rất đau đớn, vẫn sắp nổ tung như cũ.
Vấn đề ở đây là, một quả bóng bay sắp nổ tung, thì dù chỉ bỏ đi một phần năm
không khí bên trong, cũng sẽ có cảm giác thật thoải mái, nguy cơ nổ tung cũng
được hạ xuống.
Vẻ mê man trong con ngươi của Bạch Tiểu Chiêu đã từ từ tán đi, thay vào đó là
đã khôi phục rõ ràng.
Đầu tiên, nàng thấy rất vui mừng, sau đó bắt đầu dùng sức bú sữa mẹ ra để hút,
liều mạng hút, điên cuồng hút.
Chỉ một lát sau, phần sau của Bạch Tiểu Chiêu đã xuất hiện cái đuôi thứ hai.
Huyết mạch “Phong Sinh Thú” đều có thất vĩ, mỗi khi có thêm một cái đuôi, sẽ
tăng gấp đôi tố chất thân thể và yêu lực, còn có thể sở hữu nhiều sức mạnh bão
táp và không gian hơn.
Huyết mạch của nàng cũng sẽ càng cao quý hơn.
Sở Hi Thanh càng cảm thấy thỏa mái dễ chịu, hắn còn cố tình ưỡn lồng ngực
lên cao hơn một chút.
Cảm giác này. . . lại hút nhiều thêm một chút đi!
Cũng đúng lúc này, Tư Đồ Lễ ở phía trên ao thuốc bỗng nhiên phát ra một tiếng
rống giận.
Máu thịt toàn thân hắn đang bắt đầu sụp đổ, vỡ nát.
Sau khi Sở Hi Thanh chọc thủng cái cấm chế vô hình kia, Tư Đồ Lễ đã không
rảnh để quan tâm đến chuyện khác.
Cũng không phải vấn đề linh tính của linh dược bị tràn ra ngoài.
Ao thuốc này được thiết lập cho Kim thân pháp thể nhất phẩm của Thần Ngao
Tán Nhân, số lượng thiên tài địa bảo ở bên trong nhiều đến mức đáng sợ, thậm
chí đủ để chế tạo mười bộ thân thể nhị phẩm.
Vấn đề ở đây là, Huyết Nguyên Hóa Sinh đã xuất hiện một lỗ thủng cực lớn,
khó có thể vận chuyển như thường.
Tư Đồ Lễ cần phải dùng tinh thần và sức lực để duy trì nó.
Mãi cho đến giờ phút này, rốt cuộc thì Tư Đồ Lễ không thể duy trì được nữa.
Bộ phận thân thể mà hắn vừa đắp nặn đang sụp đổ và nứt vỡ.
Càng chó cắn áo rách chính là, không ngờ Ma Thần – Táng Thiên ở trên không
trung đã thu tay lại. Hắn khoanh tay trước ngực, dùng hai mắt ở hai bên vú để
nhìn xuống dưới với vẻ hứng thú.
Tuy nhiên, vị Ma Thần – Táng Thiên này đã không còn hứng thú với Tư Đồ Lễ
nữa, tất cả ánh mắt của hắn đều rơi vào trên người Sở Hi Thanh.
Mà lúc này, bốn bộ Vân Hải Kiếm Khôi kia đã thoát khỏi Ma Thần – Táng
Thiên, bọn chúng dùng kiếm ý khốc liệt kia, chém thẳng vào nơi sâu xa trong
nguyên thần của Tư Đồ Lễ.
Thần thức và linh trí của Tư Đồ Lễ gần như đã tán loạn, hắn chỉ còn một chấp
niệm cuối cùng, hắn nhìn về phía Sở Hi Thanh. . . chính là kẻ cầm đầu đã làm
cho hắn sắp thành lại bại!
“Giết!’
Linh hồn tàn tạ của hắn bỗng nhiên lắc mình đi đến trước mặt Sở Hi Thanh, vỗ
một chưởng về phía đỉnh đầu của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh nhất thời cả kinh, con ngươi co rụt lại.
Bây giờ hắn không thể động đậy được, căn bản là không thể rút đao đón đỡ.
Mấu chốt là, đây là một kích toàn lực của một vị cao thủ tứ phẩm hạ!
Thân pháp và tốc độ của đối phương đã là thứ mà hắn không thể chống đỡ
được.
Phải chết!
Trong đầu Sở Hi Thanh mới lóe lên cái suy nghĩ này, hắn chỉ nghe thấy một
tiếng nổ vang, cả tòa quảng trưởng cẩm thạch này đều vì thế mà run rẩy.
Một chưởng này của Tư Đồ Lễ không đánh vào đỉnh đầu của Sở Hi Thanh, mà
đánh vào cấm chế vô hình bên ngoài ao thuốc.

Bình Luận (0)
Comment