Bá Võ - Khai Hoang

Chương 260

Hắn hấp thụ một đống linh tính của linh dược trong ao thuốc, không chỉ làm cho
thiên phú huyết mạch của hắn tăng lên, mà còn rót đầy Dưỡng Nguyên Công
của hắn.
Hơn nữa, hiện giờ mà hắn không đột phá thì hắn sẽ cảm thấy rất thiệt thòi ở
phương diện điểm võ đạo.
Thời điểm này hắn nào có tâm tư đi uống rượu khánh công với người của Chu
gia?
“Đột phá?” Chu Hùng Bá ngưng mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút, phát hiện
chân nguyên của hắn đã căng phồng, dâng trào, tràn ra cả ngoài.
Đúng là đã đến cực hạn, lại chờ nữa thì chính là trăng tròn sắp lặn.
Hắn nở nụ cười áy náy: “Là Chu mỗ sơ sẩy! Tượng Sơn, ngươi đi tiệm thuốc
trong thành, tìm một phần bí dược Dưỡng Nguyên Công tầng bốn cho Sở thiếu
hiệp, nhất định phải là bí dược đỉnh cấp nhất, thời gian càng nhanh càng tốt.”
Lúc này, Chu Tượng Sơn lập tức tuân mệnh, rồi vội vàng bước đi về phía ngoài
thung lũng.
Hắn không có hỏi Sở Hi Thanh về phương thuốc.
Tài liệu và cách phối chế của Dưỡng Nguyên Công tầng bốn, không phải là bí
mật gì với một gia tộc lớn như Chu gia ở Đông Châu.
Thái độ của Vô Tướng Thần Tông với mười nghệ truyền ra ngoài này, chính là
truyền bá càng rộng càng tốt.
Đáng tiếc là Quan Tưởng Đồ và Chân Ý Đồ của bọn chúng rất khó chế tác, sản
lượng của bí dược sau bát phẩm cũng có hạn, bằng không thì Vô Tướng Thần
Tông chỉ hận không thể tất cả võ tu trong thiên hạ đều tu luyện cái này.
Vẻ mặt Sở Hi Thanh sáng lên, hắn đang định lên tiếng cảm ơn, đột nhiên một
tiếng cười bất kham truyền đến từ bên cạnh hắn.
“Tên nhóc!”
Theo tiếng nói này, một người tầm hai mươi tuổi có khuôn mặt đẹp đẽ và âm
nhu xuất hiện, hắn lăng không đi đến trước mặt Sở Hi Thanh.
Giữa trán của người này còn có một phù văn yêu dị màu tím, trên người mặc
một bộ áo xanh, bên ngoài khoác áo trắng, phía sau áo trắng có xăm hai chữ Vô
Pháp, khí thế bàng bạc.
Thân hình cao lớn của hắn trôi nổi trên không trung, khoanh tay trước ngực, từ
trên cao nhìn xuống Sở Hi Thanh: “Thú vị, không ngờ Đông Châu lại có một
dũng sĩ như ngươi. Nghị lực và lòng dũng cảm của ngươi đều rất không tầm
thường. Nếu như ngươi không chết non, thì tương lai nhất định có hi vọng vào
tam phẩm.”
Cả đời Tư Vô Pháp đã gặp qua vô số hạng người thiên phú trác tuyệt, vì vậy
hắn không để ý đến thiên phú và ngộ tính của Sở Hi Thanh lắm.
Hắn chỉ thưởng thức lòng can đảm và nghị lực của Sở Hi Thanh, đây mới chính
là trụ cột để võ tu leo lên đỉnh phong.
Mà ngay khi Tư Vô Pháp nói xong, trong tầm mắt của Sở Hi Thanh lại có từng
bông từng bông pháo hoa nổ tung.
Số lượng điểm võ đạo của Sở Hi Thanh lại tăng hơn ba mươi điểm.
Trong lòng hắn lại cảm thấy hối hận không thôi.
Dựa theo tỷ lệ năm phần mười để tính, thì một câu nói vừa rồi đã làm hắn thiệt
thòi hơn ba mươi điểm võ đạo.
Trên mặt Sở Hi Thanh thì tỏ vẻ nghiêm túc, ôm quyền thi lễ: “Cảm ơn tiền bối
tán thưởng, nhưng chỉ là tam phẩm thì lại có chút coi thường tại hạ rồi.”
Hắn không nhận ra đối phương, lại nghe tiếng nói của người này, thì mới biết
đây là Tư Vô Pháp từng ẩn nấp trên đám mây.
Cái áo khoác màu trắng này cũng đã tỏ rõ thân phận của người này rồi.
Tư Vô Pháp nghe vậy thì sững sờ, hắn cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó lại cười ha
ha: “Tên nhóc nhà ngươi không tệ! Là ta coi thường ngươi. Võ tu chúng ta, phải
có khí thế không ai ngoài ta như vậy mới đúng.”
Sau đó, hắn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Hôm nay, ngươi cứu
sư điệt ta một mạng trong bí cảnh, tỷ đệ chúng ta nhận ơn này của ngươi. Ngày
sau, nếu như ngươi gặp rắc rối gì ở kinh thành và hai châu Hà và Lạc, thì có thể
báo họ tên của hai người chúng ta.”
Hắn nói xong câu này, liền nắm lấy Tư Hoàng Tuyền ở bên cạnh, chuẩn bị ngự
không mà đi.
Lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh hơi động, hắn nhìn về phía Tư Hoàng Tuyền đã
tỉnh lại: “Hoàng Tuyền lão đệ, xin hỏi ngươi có thể bán cho ta viên Thần
Nguyên Hồi Thiên Đan trong tay ngươi không? Sở mỗ nguyện lấy ba ngàn
lượng bạc và hai giọt Tiên Thần Chi Huyết ra đổi với ngươi.”
Tiên Thần Chi Huyết không có tác dụng gì với hắn, trong ao thuốc kia còn có
tận hơn 200 Tiên Thần Chi Huyết kìa.
Dù bây giờ Sở Hi Thanh dùng tiếp, hắn cũng không thể thức tỉnh thiên phú
huyết mạch.
Nhưng có thêm một viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan, thì có thể giúp Sở Vân
Vân khôi phục một phần thực lực.
Ánh mắt Tư Hoàng Tuyền lập lòe, nhưng không thể làm bất cứ động tác gì.
Trên người hắn vẫn còn có Khiên Tâm Cổ, lại bị Táng Thiên Thần Hỏa thiêu
đốt một thời gian, lúc này càng không thể động đậy.
Tư Vô Pháp nghe thấy thế thì buồn cười, hắn tiện tay ném bình thuốc về phía
Sở Hi Thanh: “Tặng cho ngươi!”
Tỷ đệ bọn họ xuất thân giàu có, tuy rằng của cải kém xa Thần Ngao Tán Nhân,
nhưng cũng không để một viên Thần Nguyên Hồi Thiên Đan vào mắt.

Bình Luận (0)
Comment