
“Không hổ là thủ lĩnh Cẩm y vệ, tin tức rất nhanh nhạy.”
Sở MÍnh cười một tiếng, vuốt ve sợi tóc trên trán: “Yên tâm, ta tự có chừng
mực. Tất cả người ta giết, đều là kẻ đáng chết. Những Siêu Phẩm kia có mưu đồ
khó lường, không thành thật. Đám đại tộc trên địa phương lại muốn mượn lực
lượng của đám Siêu phẩm này để mưu cầu tự vệ. Ta phụng lệnh bệ hạ quét sạch
tây nam, há có thể tha thứ cho họ? Có một số việc, bệ hạ không tiện làm, chỉ có
thể do cây đao như ta làm thay, không phải sao?”
Sở Mính lại chỉ về phía trước: “Tiễn Tiễn, ngươi cũng làm như vậy mà? Khi
tham dục và đố kị làm mê muội đầu óc, chỉ có pháp luật nghiêm minh, thủ đoạn
lôi đình mới để họ biết tiến thối, biết cân nhắc, như vậy mới lộ ra Thánh hoàng
thiện tâm.”
Kế Tiễn Tiễn lặng lẽ không nói gì.
Đại Luật cai quản tây nam sớm hơn hai châu Hà Lạc, nhưng vẫn không quá
nghe lời. Sĩ tộc hào cường địa phương vẫn chê trách chính sách phân chia ruộng
đất của triều đình.
Gần đây họ còn cấu kết với một số Siêu Phẩm được Sở Hi Thanh giải phong ấn.
9000 Siêu Phẩm này, không phải tất cả đều mang ơn Sở Hi Thanh, cũng không
phải tất cả mọi người đều nguyện ý đồng lòng dốc sức chấn hưng nhân tộc Thần
Châu.
Rất nhiều kẻ trong đó đều là hạng người dã tâm bừng bừng, tâm tư kiêu hùng,
chỉ bất đắc dĩ mới tự phong ấn, mong chờ sinh cơ ở tương lai.
Dưới sự trấn áp của Sở Hi Thanh, đám sĩ tộc hào cường tây nam và Bán Thần
này đều không dám lỗ mãng.
Song khi thần lực của Tật Thiên chi chủ và Dục Vọng chi chủ dưới trướng Kế
Đô càn quấy nhân gian, những người này lại bắt đầu không an phận.
“Ý nghĩ của ngươi không sai.”
Kế Tiễn Tiễn nghiêm túc lắc đầu: “Vấn đề là ngươi giết rất nhiều người, đều
không có chứng cứ, là không tội mà chém. Ngươi làm vậy, không chỉ trong triều
có lời đàm tiếu, cũng sẽ để bệ hạ khó xử.”
Sở Mính thấy buồn cười.
Nàng nghĩ sau ngày hôm nay, trong triều đâu chỉ có lời đám tiếu đơn giản như
vậy.
Tương lai, các đại thần ở mấy câu Ích, Thục, Tương… sẽ gửi tấu chương kết tội
nàng, chỉ sợ tấu chương phải cao ba thước.
“Loại thời tiết này, ta nào có thời gian tìm chứng cứ? Chỉ cần khả nghi, để Nhai
Tí Đao của ta cảm ứng được địch ý, như vậy là đủ rồi. Lẽ nào còn chờ bọn họ
nhấc cờ tạo phải, để tình hình chuyển xấu sao? Ngươi xem, bây giờ các châu tây
nam rất an ổn, ta có thể đảm bảo, trong vòng 10 ngày sẽ không có người dám
gây sự. Bệ hạ muốn chỉ trích, ta cam nguyện bị phạt.”
Sở Mính tin tưởng Sở Hi Thanh.
Biết Sở Hi Thanh chắc chắn sẽ không giống Kiến Nguyên đế, tùy ý vứt bỏ quân
cờ.
Nàng lập tức bay lên: “Không nói với ngươi nữa, hoàng hậu bệ hạ đã về, ta phải
báo cáo.”
Kế Tiễn Tiễn thấy thế thì nhíu mày, sau đó vẫn mở miệng nhắc nhở: “Sở MÍnh!
Ngươi phải cẩn thận!”
Sở Mính nghe xong thì cười ha ha: “Ngươi đang lo lắng người phụ thân này của
ta đúng không?”
Nàng xoay người, mặt không cảm xúc vỗ vỗ bả vai Sở Như Lai.
“Ta biết tên này không thành thật lắm, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn đây.
Thật ra người nên cẩn thận là ngươi, lòng người thiện biến, là thứ khó đoán nhất
thế gian này. Mà thành Vọng An này là nơi nhiều miệng nhất trong thiên hạ, là
nơi võ đạo hưng thịnh nhất. Thần lực của Tật Phong chi chủ và Dục Vọng chi
chủ không đâu không lọt, ngươi muốn trấn áp tòa thành này, cũng không phải
chuyện dễ dàng.”
Sau khi nói xong, nàng lại tiếp tục bay về phía hoàng cung.
Kế Tiễn Tiễn nhìn bóng lưng của nàng, ý cảnh giác trong mắt thoáng bình phục.
Sở Mính có cảnh giác với Sở Như Lai là được rồi.
Sự tồn vong của kẻ này, nằm trong một ý nghĩ của Sở MÍnh, chắc là sẽ không
có vấn đề gì.
Về phần cảnh cáo của Sở Mính, Kế Tiễn Tiễn lại không hề lo lắng.
Nàng không dám khinh thường hai vị thần linh kia, nhưng cũng đã có dự liệu từ
trước.
Chắc Sở Mính còn chưa biết, tể tướng của họ đã có lực lượng cỡ nào.
Nghĩa đến cái tên mập lùn Kiếm Tàng Phong kia.
Kế Tiễn Tiễn không khỏi nhìn về phía thiên lao.
Cũng không biết Kiếm Tàng Phong đã thành công chưa?
…
Lúc này, Kiếm Tàng Phong và Phương Bất Viên đang ngồi trong thiên lao giam
giữ Bảy đời Thượng phụ - Độc Cô Thủ.
“Điều kiện của chúng ta là như vậy.” Sắc mặt Kiếm Tàng Phong nghiêm túc
thành khẩn: “Không biết Độc Cô tiên sinh có ý thế nào?”
Thân nhậm chức Hộ bộ thượng thư, Phương Bất Viên lại cười dài mà nói: “Độc
Cô tiên sinh, chúng ta phải tốn rất nhiều công sức mới khuyển bảo được Lục
hoàng hậu, phí rất nhiều miệng lưỡi mới làm cho hoàng hậu đồng ý. Ta biết
ngươi trung trinh với Đại Ninh, thề chết không theo, bảo ngươi thần phục Ngô
hoàng, sợ ngươi rất khó chấp nhận. Nhưng ngươi không ngại coi việc này như
một cuộc giao dịch, dùng để đổi lấy quãng đời còn lại của ngươi, và xã tắc Đại
Ninh tồn tại.”
Kiếm Tàng Phong không nói gì thêm, mà bình tĩnh nhìn Độc Cô Thủ, chờ câu
trả lời của vị này.
Điều kiện của họ dành cho Độc Cô Thủ là, tương lai sau khi Đại Luật chiếm
đóng Trung Thổ, sẽ chọn một người con trai dưới gối Lục Loạn Ly, kế thừa xã
tắc Đại Ninh, coi như thành lập một phiên quốc tại Trung Thổ.
Diệt quốc mà không dứt tự, cũng là truyền thống các đời Thần Châu.
Kiếm Tàng Phong nghĩ thầm, nếu vậy mà còn không thể chiêu hàng Độc Cô
Thủ, vậy bọn họ chỉ có thể từ bỏ.
Độc Cô Thủ vốn đóng nửa mắt, nhìn tay Kiếm Tàng Phong.
Tay phải của Kiếm Tàng Phong vẫn nâng một cây cân.
Hai đầu cân không ngừng lắc lư phập phồng, nhưng thủy chung vẫn duy trì cân
bằng.
Trong mắt Độc Cô Thủ hiện ra tia kỳ dị: “Ngươi đang đo đạc lòng người, cân
bằng lòng người?”
Kiếm Tàng Phong gật đầu: “Đúng vậy, lòng người khó có thể dự đoán, cũng
khó đo đạc, càng khó cân bằng, để thái sư chê cười rồi.”
Hắn chỉ có thể cân bằng thần lực của Tật Thiên chi chủ và Dục Vọng chi chủ ở
hai châu Hà Lạc, để lòng người hai châu này không chịu ảnh hưởng quá lớn.”
“…Cũng giống như ngươi nhìn thấy, các thần đang quấy phá nhân tộc ta. Bộ tộc
ta nếu không đồng tâm hiệp lực, tương lai diệt tộc là không xa.”
Độc Cô Thủ nghe vậy lại thấy căng thẳng.
Khí vận của Vô Tướng thần tông thật sự là để người không biết nói gì mới tốt.
Sau Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân, lại còn có một thiên kiêu cái thế như vậy.
Ngay cả lòng người mà còn có thể đo đạc và cân bằng, như vậy Bình Thiên và
Hành Thiên chi pháp của hắn đã mạnh đến trình độ nào?
Độc Cô Thủ lập tức khó hiểu: “Ta muốn biết, Độc Cô Thủ có tài cán gì…”
Dù sao Sở Hi Thanh đã giải phong ấn cho 9000 Siêu Phẩm, người có năng lực
vượt qua hắn, không có một ngàn thì cũng có ba trăm.
Độc Cô Thủ hắn có tài cán gì, lại được Thánh hoàng đời thứ tư coi trọng như
vậy?
Nhưng Độc Cô Thủ chỉ nói một nửa, liền biết vấn đề này không có ý nghĩa gì.
Hắn chợt đổi giọng: “Tại thời khắc nhân tộc Thần Châu nguy nan, Độc Cô Thủ
cũng nguyện tận chút sức mọn. Nhưng chuyện phong quốc, ta muốn bệ hạ chính
mồm hứa hẹn.”
Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì nở nụ cười, vẻ mặt vui mừng: “Không có vấn
đề, có thể được Độc Cô tiên sinh giúp đỡ, thực là may mắn của tộc ta.”
Thổ Đức Tinh Quân đã hứa hẹn, có thể chọn một người trong nhân tộc, trở
thành Chân Linh trong top 3 của thiên quy Trấn Thiên.
Mà trong vô số người nắm giữ Trấn Thiên chi pháp của nhân tộc, thì chỉ có một
mình Độc Cô Thủ là đủ đáng tin cậy.
Phải biết Đong cung hoàng hậu của họ chính là đích mạch của Đại Ninh.
Bọn họ và vị quốc sư Đại Ninh này, tuyết đối không phải quan hệ không chết
không thôi.