Cùng lúc đó, ở nơi núi rừng càng sâu xa hơn.
Bạch Tiểu Chiêu đang đứng trên một ngọn cây, nhìn về phía Sở Hi Thanh ở xa
xa.
Nàng chính là yêu loại, không thể dung thân tại nơi đó, cho nên sau khi được
đưa ra khỏi bí cảnh thì đã tiềm hành đến nơi này.
Mà không lâu sau, cô gái mặc áo trắng đưa Bạch Tiểu Chiêu đến đây cũng xuất
hiện tại chỗ này.
Khi cô gái đứng trên một nhánh cây thô và to, ánh mắt của nàng liền bị hấp hấp
bởi bốn cái đuôi sau lưng Bạch Tiểu Chiêu.
Đầu tiên, nàng tỏ vẻ vui mừng, sau đó hơi khom người.
“Đại nhân, ta đoán là tướng sĩ của triều đình sẽ phong tỏa ngọn núi này, chúng
ta nên rời đi.”
Yêu tộc bọn họ vẫn lấy huyết mạch làm chủ.
Đại yêu của huyết mạch cao quý, trên người sẽ có uy áp với tất cả huyết mạch
thấp hơn.
Lê Sơn Lão Mẫu coi trọng nhất chính là huyết mạch mạnh yếu, tôn ti trên dưới.
Mặc dù cô gái áo trắng là ngũ phẩm, nhưng huyết mạch lại kém xa Bạch Tiểu
Chiêu.
Phải biết rằng Phong Sinh Thú mạnh mẽ nhất thế gian này cũng chỉ có thất vĩ
mà thôi.
“Ngọc tỷ, sao ngươi lại gọi ta là đại nhân? Ta chính là do Ngọc tỷ ngươi nuôi
lớn mà!” Bạch Tiểu Chiêu cau mày lại, ánh mắt hàm chứa bất mãn: “Trong mắt
của ta, Ngọc tỷ như mẹ của ta vậy.”
Cô gái áo trắng thấy buồn cười: “Đây chính là quy củ của Lê Sơn, chúng ta
không thể làm hỏng quy củ.”
Sau đó, nàng đưa tay nắm lấy cái cổ của Bạch Tiểu Chiêu, rồi nhanh chóng lao
xuống núi.
“Khoan đã!” Bạch Tiểu Chiêu không nhìn thấy Sở Hi Thanh thì chỉ cảm thấy
thất vọng và mất mát. Nàng có chút không vui, cố gắng giãy dụa: “Tộc nhân ở
trong bí cảnh thì phải làm sao bây giờ? Ta đã đáp ứng chúng nó là sẽ đưa chúng
nó ra khỏi bí cảnh.”
“Đại nhân không cần để ý chuyện này.” Cô gái áo trắng đi lại giữa địa hình núi
rừng phức tạp, thân hình của nàng như mây như khói, qua lại như giẫm trên đất
bằng: “Tòa bí cảnh này sẽ được Lâm Hải Chu gia khống chế và quản lý, ta sẽ
tiếp xúc với bọn họ, sau đó đưa những tộc nhân này đến Lê Sơn.”
“Nhưng mà ta còn phải báo ân!” Bạch Tiểu Chiêu bỗng nhiên biến thành một
con chồn tuyết, nàng cảm giác như vậy sẽ dễ phát lực hơn: “Ngươi không biết,
khi đó hắn đã cứu mạng của ta, ta còn hút rất nhiều máu từ ngực hắn, đây chính
là ơn cho ăn. Còn nữa, tướng mạo của ta cũng bắt nguồn từ hắn. Ta coi Ngọc tỷ
như mẹ, cũng kính hắn như cha.”
Khóe môi của cô gái áo trắng nhất thời co quắp vài cái.
Cái gì mà như mẹ như cha? Đứa nhỏ này nói chuyện thật là.
Tuy nhiên, chuyện Bạch Tiểu Chiêu vừa nói đúng là một chuyện lớn.
Sở Hi Thanh kia đúng là đã có ơn tái tạo với Bạch Tiểu Chiêu nhà nàng.
Lê Sơn luôn coi trọng nhân quả, có ơn thì không thể không báo.
Mặt cô gái áo trắng vẫn thản nhiên như không: “Vậy ngươi bây giờ có thể báo
cái gì hả? Thực lực của vị Sở thiếu hiệp kia vượt qua ngươi không biết bao
nhiêu lần, hiện giờ còn sở hữu huyết mạch Táng Thiên, lại hấp thu một đống
linh dược. Không biết thiên phú huyết mạch của hắn bây giờ đã lợi hại đến mức
nào rồi. Bây giờ ngươi có thể giúp được hắn cái gì?”
Bạch Tiểu Chiêu nhất thời cứng lại, không còn giãy dụa nữa.
“Bây giờ ngươi nên về Lê Sơn! Hai tháng rưỡi sau chính là Đế Lưu Tương. Đây
là cơ duyên lớn sáu mươi năm mới có một lần của yêu tộc chúng ta. Với thiên
phú huyết mạch của ngươi bây giờ, có thể chiếm cứ một vị trí quan trọng, một
đêm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt của mấy trăm năm. Đây chính là cơ hội một
bước lên trời của Tiểu Chiêu ngươi, khi đó ngươi mới có thể giúp đỡ hắn. . .”
Cái gọi là Đế Lưu Tương, bắt nguồn từ nhật nguyệt, là tinh hoa tinh khiết nhất
của nhật nguyệt.
Mỗi sáu mươi năm một lần, trong đêm trăng giao thừa sẽ bao hàm Đế Lưu
Tương. Hình dạng như vô số quả trám, vạn đạo sợi vàng rơi xuống nhân gian,
cây cỏ được khí tức này có thể trở thành yêu, hồ ly quỷ mị ăn vào thì sẽ có thần
thông.
Yêu tộc coi trọng huyết mạch là bởi vì huyết mạch yếu ớt thì tu luyện vài ngàn
năm cũng chưa chắc có thể đắc đạo.
Nhưng nếu như có huyết mạch mạnh mẽ, thì chỉ cần một lần Đế Lưu Tương là
có thể tích trữ yêu lực của mấy trăm năm.
Chiến kỹ và thần thông của tổ tiên chúng nó truyền xuống, tất cả đều được ẩn
giấu trong huyết mạch bản thân, chỉ cần yêu lực và độ tinh khiết của huyết
mạch đến một trình độ nhất định thì sẽ có thể nắm giữ, căn bản là không cần tu
hành và tìm hiểu.
Sau đó, cô gái mặc áo trắng lại nhìn về phía lỗi vào thung lũng một chút: “Yên
tâm về Lê Sơn đi, trước khi ngươi quay lại, ta sẽ để ý hắn cho ngươi, tóm lại là
sẽ cho ngươi cơ hội báo ơn!”
. . .
Tân nhậm Thiên hộ Cẩm y vệ quận Lâm Hải là Sở Chính Dương đang đứng ở
lối vào thung lũng, hắn hơi khom người, nghe Vạn hộ Cẩm y vệ của Đông Châu
là Giản Trung Lưu nói chuyện.
Người sau là lấy sức mạnh pháp thuật, biến ảo thân hình tại đây từ một nơi cách
đâu hai ngàn dặm.
Vị Vạn hộ Cẩm y vệ này tầm bốn mươi tuổi, mặt tròn tai lớn, mũi thẳng miệng
vuông, một bên quai hàm còn có một bộ râu da chồn, dung mạo cực kỳ uy vũ.
Sắc mặt của hắn đã đen xì như đáy nồi, đây là sau khi nhận được tin tức từ bên
Lâm Hải, làm cho tâm trạng của hắn cực kỳ xấu.