Bá Võ - Khai Hoang

Chương 270

“Đã suy nghĩ rồi!” Diệp Tri Thu nở một nụ cười, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Hôm nay
ta đã đắc tội với Tạ lâu chủ rồi, nàng nhất định sẽ tố cáo ta đánh đập mệnh quan
triều đình. Ta nghĩ cái tội danh này cũng không thể trừng phạt hai lần cùng một
lúc đâu.”
Sau đó, mặt nàng hiện lên ý lạnh lẽo: “Quán chủ không cần khuyên nữa, mấy
tháng này, trước có Long gia vây giết Sở Hi Thanh ở Cổ Thị tập, sau đó lại là
Thượng Quan gia muốn ra tay với hắn. Đám gia tộc địa phương quận Tú Thủy
này, mỗi một cái đều không để Diệp Tri Thu ta vào mắt!”
“Ta vất vả lắm mới có một đệ tử xuất sắc như vậy, để cho ta có hi vọng vào nội
môn, lúc này há có thể để cho bọn họ có ý đồ với Sở Hi Thanh? Nếu như ta
không thể hiện thủ đoạn lôi đình, thì bọn họ càng trắng trợn hơn, càng không
thèm kiêng dè.”
Lôi Nguyên nghe vậy thì sững sờ, sau đó liền rơi vào trầm tư.
Tháng trước, Thượng Quan Long Tiển đã có xung đột với Sở Hi Thanh, tính
cách kẻ này rất cuồng vọng, luôn ỷ vào gia thế mà coi trời bằng vung, mình
cảnh cáo chưa chắc đã có tác dụng.
Long Hành thì là một con rắn độc, lòng dạ độc ác.
Sát Sinh Lâu đã treo thưởng cái đầu của Sở Hi Thanh lên đến 5000 lượng bạc.
Nếu như Sở Hi Thanh đã có thể leo lên Thanh Vân Tổng Bảng, vậy thì há có thể
để cho đám người này phá hủy một hạt giống tốt như vậy?
Bằng không thì Lôi Nguyên hắn phải trả lời tông môn thế nào?
Đối với hắn và Diệp Tri Thu, thật ra thì cái chức quan triều đình trên người là
không quan trọng, quan trọng nhất chính là tông môn thưởng thức.
“Cũng được! Nhưng chúng ta không thể làm như vậy được!” Lôi Nguyên híp
mắt lại, lấy một quyển trục từ trong tay áo ra, nhét vào trong tay Diệp Tri Thu:
“Đây là một bức Chân Ý Đồ của Tần Mộc Ca để lại, nó bị Huyết Phong Đạo
trộm rồi ẩn núp bên trong nha môn Thị Bạc Ty. Hai người chúng ta đến đây để
truy bắt Huyết Phong Đạo, không cẩn thận nên phát sinh xung đột với Long
Hành, Diệp sư muội ngươi đã hiểu chưa?”
Diệp Tri Thu không khỏi ngây người, nàng nhìn quyển trục trong tay, lòng thầm
nói đám người này thật là nham hiểm.
“Long Hành cũng là nhân vật trên Danh Hiệp Bảng của Đông Châu, sức chiến
đấu vượt cấp, lát nữa Diệp sư muội không thể bất cẩn.” Lôi Nguyên tiếp tục nói
với ý vị sâu xa: “Ngoài ra, tốt nhất là sư muội hạ thủ lưu tình một hai, để lại cho
hắn một mạng. Người này là kẻ được đám thế gia của quận Tú Thủy đẩy ra
đánh lôi đài với Thiết Kỳ Bang. Võ quán chúng ta truyền nghề thụ nghiệp, bồi
dưỡng đệ tử cho tông môn ở quận Tú Thủy, cần phải được các thế lực chống đỡ,
nên không nên tham dự quá nhiều vào việc trên địa phương.”
Lôi Nguyên còn chưa nói hết, Diệp Tri Thu đã nhấc thanh trọng kiếm lên, chém
nát bấy cái cửa đỏ thắm ở phía trước.
Ngay sau đó, trong và ngoài nha môn đều bị kinh động, có vô số tiếng quát tháo
truyền ra từ bên trong.
Theo sau đó là một tiếng ‘cheng’ của kim loại vang lên, kiếm cương lập tức
xung kích trong viện, chỉ chớp mắt mà mười mấy tòa phòng ốc đã bị san thành
đất bằng.
Lôi Nguyên chắp tay sau lưng, vẻ mặt thản nhiên mà cất bước đi vào trong cửa.
Theo hắn đi vào nha môn, hơn mười vị giáp dĩ cầm nỏ quân dụng đang nhắm
thẳng vào Diệp Tri Thu, nhưng hắn vừa bước vào thì bọn họ đã cứng đờ, giống
như bị định thân.
Toàn thân bọn họ cũng bắt đầu xuất hiện một lớp đá dày cộm và nặng nề, từ từ
bao bọc lấy bọn họ.
Lôi Nguyên lại phóng mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy bóng người Diệp Tri Thu
đang đuổi theo Long Hành, trọng kiếm trên tay đang vung múa nện xuống.
Mỗi một kiếm của nàng đều như búa tạ, khi đánh lên trên kiếm của Long Hành
thì không chỉ làm Long Hành run rẩy, mà cả tòa nha môn Thị Bạc Ty này cũng
bị lay động như đang động đất.
Mà lúc này, gương mặt giống trăng tròn của Long Hành đã tái mét, lỗ mũi của
hắn cũng đã có máu tràn ra ngoài.
Lôi Nguyên thấy thế thì cũng không bất ngờ chút nào.
Long hành rất mạnh, nhưng làm sao có thể mạnh hơn người đã mài giũa và đi ra
từ đống người chết ở chiến trường phương bắc như Diệp Tri Thu chứ?
Quận thành Lâm Hải, khi Chu gia bắt đầu bữa tiệc, thì Lục Loạn Ly đã đi đến
một tòa sơn trang bị bỏ hoang ở cách nơi đó hai mươi chín dặm.
Diện tích của sơn trang này cực kỳ rộng rãi, quy mô hùng vĩ, nhưng hôm nay
chỉ còn lại tường đổ ngói vỡ, và hai mươi mấy căn phòng ốc rách nát. Dưới ánh
hoàng hôn chiếu rọi, cả tòa sơn trang hiện lên vẻ hoang vu và âm u đến dị
thường. Chung quanh còn có những tiếng gió gào thét bén nhỏ, tựa như là quỷ
khóc.
Lục Loạn Ly lại xe nhẹ đường quen, nàng đi thẳng vào một gian nhà đá tương
đối hoàn chỉnh ở bên trong.
Nơi này có một ông lão đeo vải bịt một mắt, thân hình hơi gù, đang nhóm lửa
tại đây.
“Đông thúc!’
Sau khi đi vào, ánh mắt của Lục Loạn Ly bị hấp dẫn bởi một ít thuốc đang bày
trên bàn.
Đó là bí dược để nàng thăng lên lục phẩm, tất cả đều đầy đủ, bao quát cả vị
thuốc chính Thất Khiếu Thạch Tâm.

Bình Luận (0)
Comment