Sở Hi Thanh tùy ý nhìn vào mấy chữ “Nhai Tí” trên thanh trạng thái của mình
một chút.
---Nhai Tí đao ý của ngươi đã tăng lên đến trình độ trung đẳng!
Sở Hi Thanh cười một tiếng, liền nhắm mắt lại, hồi ức những trận thực chiến
ngày hôm qua, lại suy nghĩ xem có phương pháp đối địch tốt hơn hay không.
Thời gian gần đây, thực lực và thiên phú của hắn tăng lên rất nhanh, nhưng năng
lực thực chiến lại không theo kịp, còn lâu mới đến trình độ cực hạn và tối đa
của hắn.
Võ đạo của bản thân cũng quá ỷ lại vào hệ thống.
Sở Hi Thanh nhất định phải dùng mỗi giây mỗi phút để tu hành, để tăng cường
bản thân mình.
Chỉ một lát sau, vị võ sư phụ trách trọng tài ở trên võ đài đã lên tiếng: “Đã đến
giờ, xin mời hai vị lên đài.”
Sở Hi Thanh liền đứng lên, đi lên trên đài. Đào Viên ở đối diện cũng đẩy mấy
cô gái bên cạnh ra, sau đó cầm một thanh cửu hoàn đại đao đi lên trên đài.
“Hai vị đã chuẩn bị xong chưa?” Võ sư trọng tài liếc mắt nhìn hai bên, khi thấy
hai người Sở Hi Thanh và Đào Viên đều không nói gì, hắn liền mở miệng nói
tiếp: “Như vậy, sau ba tiếng trống, các vị có thể ra tay!”
Thùng!
Thùng!
Theo tiếng trống thứ hai vang lên, Đào Viên xách ngược cửu hoàn đại đao, trên
mặt toát ra ý trào phúng: “Mặt trắng nhỏ! Ngươi cũng xứng làm thiên kiêu
Thanh Vân Bảng? Dù cho là thiên kiêu thật, thì cũng sẽ bị lão tử chém đầu.
Nhiều nhất là mười chiêu, lão tử sẽ cho ngươi chết sớm siêu sinh sớm!”
Thùng!
Theo tiếng trống thứ ba vang lên, Đào Viên định múa đao xông lên phía trước.
Tạo Nguyên Công hệ thổ của hắn không được nhanh nhẹn trên phương diện
thân pháp, cho nên nhất định phải rút ngắn khoảng cách với đối phương khi vừa
mới bắt đầu.
Nhưng khi Đào Viên vừa mới đạp bước tiến về phía trước, hắn chỉ cảm thấy gáy
của mình mát lạnh, giống như có một trường đao cực kỳ sắc bén lướt qua đó.
Thần phách của hắn giống như bị chém thành hai nửa, sau đó lại bị vô số lưỡi
đao chém nát bấy.
Điều này làm cho hắn thất khiếu chảy máu, toàn thân đều choáng váng, ngây
người tại chỗ.
Lúc này, Sở Hi Thanh thì lại thong dong đi đến trước mặt Đào Viên, giơ tay lên
một đao chém đứt cổ họng của Đào Viên, sao đó liền hờ hững thu đao rồi quay
người rời đi, đi xuống lôi đài.
Người này tu võ không tu ý, luyện lực không luyện thần, làm sao có thể là đối
thủ của hắn?
Khoảnh khắc này, toàn bộ Thắng Bại Lâu đều yên tĩnh như chết, lặng ngắt như
tờ.
Lý Thương đứng ở phòng riêng trên tầng bốn, sắc mặt của hắn lập tức tái nhợt
như tờ giấy. Rõ ràng là hắn đã đề phòng đao ý của Sở Hi Thanh, hắn để Đào
Viên ăn một viên Cố Thần Đao rồi, vì sao còn có thể như vậy?
Đào Viên còn chưa tiếp xúc với Sở Hi Thanh, nguyên thần đã bị đao ý của Sở
Hi Thanh đánh tan!
Hai con ngươi của Tạ Chân Khanh co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ rung động.
Người này đã tu luyện đao ý lên đến trình độ nào rồi? Tại sao lại mạnh như
vậy?
Sau khi toàn bộ Thắng Bại Lâu yên tĩnh trong chốc lát, lập tức nổ tung. Vô số tờ
giấy màu trắng bị ném xuống khán đài, chúng bay tán loạn và phấp phới khắp
nơi.
“Ta xxx cái tiên sư cha nhà nó! Cao thủ Hà Châu cái gì, ngay cả một chiêu còn
không đỡ nổi!”
“Đây là thông đồng với nhau rồi đúng không, mau trả lại tiền cho ta!”
“Đây rõ ràng là bán độ! Con bà nó, quá giả rồi! Đào Viên thậm chí còn không
nhấc đao lên! Ngay cả làm dáng cũng không làm!”
“Ha ha, kiếm lời! Kiếm lời! Lão tử đã đặt tất cả lên người Sở Hi Thanh!”
“Thiên kiêu Thanh Vân Bảng! Quả không hổ danh là thiên kiêu Thanh Vân
Bảng, Luận Võ Lâu vẫn rất đáng tin.”
Tả Thanh Vân cũng lấy làm kinh hãi, hắn không ngờ Đào Viên lại không có cả
tư cách múa đao ở trước mặt Sở Hi Thanh.
Hắn nhìn đám dân cờ bạc ở khán đài bên dưới, vừa âm thầm đắc ý, đồng thời
cũng hoảng sợ theo.
“Bảo người bên dưới rút hai trăm võ sư qua bên này, đảm bảo an toàn cho Sở Hi
Thanh và Thắng Bại Lâu!”
Tả Thanh Vân suy nghĩ một chút, lại tiếp tục dặn dò: “Còn nữa, nghĩ cách gia
cố thêm cho chiếc xe ngựa sắt thép kia của ta, dán đầy phù văn phòng ngự cho
ta. Sau đó tìm một chiếc thuyền lớn kiên cố một chút, ta cần dùng ngay.”
Hắn dự đoán rằng mấy ngày này, mình và Sở Hi Thanh sẽ trở thành kẻ địch
chung của đại đa số đám dân giang hồ trong Cổ Thị tập. Thời gian này vẫn nên
qua sông với Sở Hi Thanh thì hơn, tránh qua thời gian này rồi tính sau.
Cùng thời gian đó, bên ngoài thành Lâm Hải, bầu trời bắt đầu mưa tí tách.
Sở Tuyên Tiết mặc trọng giáp, dẫn một đám tùy tùng đi dưới mưa, bọn họ đi
đến một nơi cách thành Lâm Hải hai mươi bảy dặm, chính là nơi Sở Chính
Dương bỏ mình.
Lúc này, đã là tám ngày từ khi vụ án xảy ra.
Tuy nhiên, khi Sở Tuyên Tiết nhảy xuống khỏi chiến mã thì trên mặt của hắn lộ
ra vẻ thỏa mãn.
Hiện trường vụ án vẫn được bảo tồn rất hoàn hảo.
Quanh đây chẳng những được phong tỏa bằng pháp thuật, mà còn có hơn trăm
tên quan binh võ trang đầy đủ canh giữ, đảm bảo một cái cây cọng cỏ nơi này
đều duy trì như cũ.