Sở Hi Thanh thì thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, hắn càng trấn định thong dong,
khóe môi mỉm cười: “Chắc là Mị Nương có biện pháp thoát thân từ chỗ này?
Kính xin Mị Nương mang Đổng tiên sinh và người sư muội này của ta rời khỏi
chỗ này.”
“Đây là chuyện nên làm.” Ngô Mị Nương hơi gật đầu: “Yên tâm, mục tiêu của
Bạch Vân Trại là ngươi, bọn họ không dám quá càn rỡ ở Cổ Thị tập này.”
Lúc này, Lục Loạn Ly lại một tay đè đao, híp mắt yên lặng không lên tiếng.
Với thân phận của nàng bây giờ, có ở lại đây thì cũng không làm nên chuyện gì.
Chỉ có nhanh chóng rời khỏi tòa tửu lâu này, đổi một bộ quần áo rồi trở về đây.
Lúc này, Ngô Mị Nương lại phun sương khói, giọng nói thản nhiên: “Lúc nãy,
ta đã thông báo cho Thiết Kỳ Bang và võ quán Chính Dương giúp ngươi rồi.
Nhưng Thượng Quan gia cũng đã có sắp xếp, mấy vị giáo đầu của võ quán
Chính Dương đều bị mời đến phủ của quận úy đại nhân để dự tiệc rồi.”
“Nửa khắc thời gian trước, Long gia cũng bắt đầu gây sự với một đường khẩu
của Thiết Kỳ Bang ở bên dưới hạ du, dẫn hai huynh đệ Thiết thị đi xuống hạ du
rồi. Ta dự tính là ít nhất phải nửa canh giờ sau, thì bọn họ mới có thể chạy đến
đây cứu ngươi.”
“Sở thiếu hiệp, cố gắng lên, hi vọng ngươi có thể chống đỡ được đến khi đó.
Đúng rồi, cũng đừng chạy về phía sông, Thượng Quan gia đã sai người khống
chế hai con thủy quái lục phẩm, ẩn núp ở dưới sông, ngươi nhảy sống nước thì
sẽ chết ngay.”
Nàng chỉ không thông báo cho Tả Thanh Vân, bởi vì nàng không muốn người
bạn thân này của mình cuốn vào chuyện này, đắc tội với Thượng Quan gia.
Ngô Mị Nương nhìn Sở Hi Thanh một chút, lại phát hiện mặt thiếu niên này
không kinh hãi, hoảng loạn hay hoang mang. Nàng không khỏi kinh ngạc mà
nhướn mày lên, sau đó lại cười nói: “Sở thiếu hiệp thật can đảm, núi thái sơn
sập ở trước mắt mà mặt không đổi sắc, tựa như không để người của Bạch Vân
Trại vào trong mắt. Mị Nương bây giờ thật lòng hi vọng ngươi có thể sống sót,
đến khi đó thiếu hiệp sẽ trở thành truyền thuyết của Cổ Thị tập chúng ta.”
Thế giới này cũng có một nơi gọi là Thái sơn, nó nằm ở phía bắc Đông Châu,
trên danh nghĩa thì hai huynh muội Sở Hi Thanh chuyển đến đây từ quận Thái
Sơn.
Sau đó, Ngô Mị Nương liền cáo từ rời đi, dẫn Lục Loạn Ly và Đổng Lâm Sơn
đang sợ đến mặt trắng bệch ra khỏi tửu lâu.
Chưởng quỹ, hầu bàn, đầu bếp và khách khứa bên trong tửu lâu cũng cảm thấy
sợ hãi, bọn họ đều là vẻ mặt sợ hãi, kinh hoàng, tranh nhau chen lấn chạy ra
ngoài.
Chẳng mấy chốc, một tòa tửu lâu to lớn đã không còn một bóng người.
Sở Hi Thanh thì lại thong dong tự nhiên đi lại ở bên trong tửu lâu, hắn dập tắt
tất cả những ngọn đèn mà mình nhìn thấy, rồi tìm mấy cái chăn bông ở hậu
viện, rồi dùng nước làm ướt chăn.
Sở Hi Thanh lại tìm mấy cái bàn gỗ rắc chắc, chất đống ở phía sau cái bình
phong dầy cộm và nặng nề bằng đá xanh, tiếp đó lại lót đám chăn bông đã ướt
nhẹp lên trên, làm một cái công sự phòng ngự mũi tên đơn giản.
Cũng không phải Sở Hi Thanh thật sự gặp biến không kinh không sợ.
Thật ra thì trái tim của hắn đang đập thùng thùng giống như nhịp trống.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh phát hiện mình có một tố chất rất tốt, càng là lúc nguy
hiểm, càng là lúc căng thẳng, thì hắn lại càng bình tĩnh hơn, nội tâm của hắn đã
lạnh như băng!
Hơn nữa, hắn đã rơi vào tình cảnh này, hoảng sợ thì lại có lợi ích gì đây?
Lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh hơi động, nhìn về phía bảng nhân vật của mình.
Bên trong thanh trạng thái của hắn, lại có thêm ba chữ Thần Chi Thương.
---Ngươi gặp phải thuật sư mạnh mẽ, kích phát trạng thái Thần Chi Thương.
Chân nguyên, sức mạnh, tốc độ, linh hoạt, lực bộc phát, lực kháng đả kích đều
tăng lên sau phần mười dựa trên trụ cột vốn có. Tất cả võ ý được cường hóa
thêm một cấp, chân nguyên của bản thân có hiệu quả phá pháp thuật ở trình độ
trung đẳng, có thể quấy rầy và phá diệt tất cả lực lượng pháp thuật trên thế gian.
Đây là hiệu quả của Thần Thương nhị giai.
Sở Hi Thanh cảm ứng sức mạnh và chân nguyên mạnh mẽ đang phun trào trong
người mình, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
Thượng Quan gia muốn lấy mạng của hắn, cũng không dễ dàng như vậy đâu!
Mà lúc này, tại bên ngoài tửu lâu, nhị đương gia Lạc Lương của Bạch Vân Trại
đang cắn một cọng cỏ, vẻ mặt cà lơ phất phơ mà nhìn tòa Tri Vị Cư có diện tích
bốn mẫu ở trước mặt.
Dáng người của kẻ này thấp bé, tay dài quá gối, nhìn qua giống như một con
khỉ.
Thật ra thì ngũ quan của Lạc Lương rất thanh tú, nhưng hắn có một vết sẹo
giống như một con rết ở trên má trái, điều này làm cho khí chất của vị nhị
đương gia này trở nên dữ tợn và hung ác.
“Bên trong đã không còn ai!”
Lạc Lương đã không cảm ứng được hai thở thứ hai ở trong tửu lâu