Bá Võ - Khai Hoang

Chương 320

Vẻ mặt Thượng Quan Thần Hạo lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Hi
Thanh, rất lâu mà vẫn không tỏ thái độ.
Bầu không khí trong phạm vi trăm trượng quanh Tri Vị Cư đã đọng lại.
Chung quanh cũng là một vùng yên tĩnh như chết, có thể nghe thấy tiếng kim
rơi.
Tộc binh của Thượng Quan gia đều thở hổn hển, nắm chặt binh khí ở trong tay.
Đám thanh niên trai tráng ở trên mặt sông kia cũng hơi sốt sắng.
Nhưng đúng lúc này, thượng hạ du lại có càng nhiều thuyền tụ tập về nơi này,
từng chiếc từng chiếc hòa vào trong đội tàu. Chỉ trong vòng một trăm cái hô hấp
ngắn ngủi, lại tăng thêm mười hai chiếc thuyền lớn.
Phương hướng bến tàu cũng có một đám cu li và người kéo thuyền bắt đầu tụ
tập. Nhân số của bọn họ đạt đến khoảng ba ngàn người, mỗi người đều cầm
binh khí.
Điều này khiến cho đám thanh niên trai tráng ở trên mặt sông đều can đảm lên,
khí thế dâng trào, sĩ khí như cầu vồng.
Thần thái của Thiết Cuồng Nhân lại vẫn cứ thong dong tự nhiên như cũ.
Ý trào phúng trong mắt hắn lại càng nồng đậm hơn.
Thời gian kéo dài càng lâu, phần thắng của hắn càng lớn hơn, Thượng Quan gia
càng không dám lựa chọn khai chiến.
“Thế nào?” Thiết Cuồng Nhân liếc mắt nhìn về phía 1500 tộc binh của Thượng
Quan gia: “Ta nhắc nhở Thượng Quan gia chủ một câu, bảy chiếc chiến thuyền
và 1200 bang chúng, cộng thêm chiến giáp Thiết Phù Đồ của Thiết mỗ đang ở
ngoài mươi lăm dặm. Nếu như Thượng Quan gia các ngươi không ra tay thì sẽ
không có phần thắng nữa đâu.”
Lồng ngực Thượng Quan Thần Hạo phập phồng, hai hàm răng đã cắn chặt vào
nhau, tựa như muốn cắn nát cả răng.
Sau đó, hắn thở dài một hơi, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên có một
bóng người từ phương xa chạy đến.
“Dừng tay!”
Tiếng nói này chất phác lại bá đạo, truyền bá vài chục dặm trên mặt sông mà
vẫn như tiếng sét đánh: “Các ngươi tụ chúng gây sự ở đây, còn sử dụng vũ khí
quân đội, đây là muốn tạo phản sao?”
Theo tiếng nói này, một nam tử mặc chiến giáp màu đen bay ngang qua mặt
sông mà đến, rồi rơi xuống trên bãi phế tích của Tri Vị Cư.
Thượng Quan Thần Hạo nhẹ nhàng liếc mắt một cái, chỉ thấy người kia mặt đỏ
như táo, ngũ quan lập thể tựa như điêu khắc.
Người này chính là quận úy của bản quận, chấp chưởng tất cả binh linh và võ
giáp ở trong quận, quận úy Thẩm Chu.
Tuy nhiên, phía sau lưng hắn còn có hai người, chính là Lôi Nguyên và Diệp Tri
Thu được Thẩm Chu mời đến phủ uống rượu.
Đến giờ phút này, hiển nhiên là hai người bọn họ cũng biết bữa tiệc rượu này
hôm nay là có người cố tình dụ bọn họ ra khỏi võ quán Chính Dương.
Lúc này, sắc mặt bọn họ đều vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Thượng
Quan Thần Hạo cũng cực kỳ âm lãnh và tức giận.
Sau khi Thẩm Chu xuất hiện, đầu tiên hắn răn dạy Thượng Quan Thần Hạo:
“Thượng Quan gia chủ, bản quan cho phép tộc binh của ngươi tiến vào Cổ Thị
tập là để ngươi điều tra hung thủ sát hại Thượng Quan Long Tiển, chứ không
phải để ngươi tụ tập đánh nhau bằng binh khí ở đây, tụ chúng gây sự, ngươi còn
đặt bản quan vào mắt?”
Sau đó, hắn lại quay sang Thiết Cuồng Nhân, sắc mặt vẫn âm trầm và lạnh lùng:
“Thiết kỳ chủ, có chuyện gì mà không thể thương lượng? Cần gì phải ồn ào náo
động lớn như vậy? Thẩm mỗ biết ngươi làm như vậy là vì bảo vệ thiếu niên anh
kiệt họ Sở này. Nhưng những người không biết, thì quá nửa là tưởng ngươi
chuẩn bị tạo phản đây.”
Thiết Cuồng Nhân liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại cười một tiếng: “Sao đám quan
lại các ngươi cứ thích chụp cái mũ tạo phản lên đầu người khác vậy nhỉ?”
Thần sắc hắn hờ hững, ánh mắt trào phúng: “Không phải Thiết mỗ nhất định
phải làm như vậy, nhưng mà vị đối diện ta lại nói, dù cho tộc binh Thượng
Quan gia của bọn họ chết sạch, thì cũng phải làm cho người của ta chết ở chỗ
này, Thiết mỗ há có thể để cho hắn toại nguyện.”
Thượng Quan Thần Hạo không chờ Thiết Cuồng Nhân nói xong, liền thần sắc
bình bĩnh nói: “Thu binh!”
Hắn nhét thanh Lưu Tinh trọng kiếm vào vỏ, đột nhiên phẩy tay áo một cái,
quay người ngự không mà đi.
Hôm nay, hắn đã không còn bất cứ phần thắng nào, ở lại nơi này cũng chỉ là vô
ích, mà còn mất mặt nữa.
“Đúng là tên nhát gan!” Thiết Cuồng Nhân không cảm thấy bất ngờ chút nào,
hắn hơi nhướn mày lên: “Tuy nhiên, ngươi cứ đi như vậy sao? Thượng Quan
gia chủ đánh tiểu Sở nhà ta trọng thương như vậy, mà không cho ta một câu trả
lời sao?”
Thượng Quan Thần Hạo lười để ý đến, tiếp tục ngự không mà đi, bay về phía
nam của Cổ Thị tập.
Thiết Cuồng Nhân thì lại cười gằn một tiếng: “Thiết mỗ muốn xây dựng một
hương đường ở Cổ Thị tập, coi trọng ba cái cửa hàng, sáu nhà kho của Thượng
Quan gia ngươi ở Cổ Thị tập, cộng thêm bến tàu trấn Hỏa Hà. Thượng Quan gia
chủ không ngại chuẩn bị trước, chiều ngày mai Thiết mỗ sẽ phái người đi lấy.”
Thân hình Thượng Quan Thần Hạo hơi cứng lại, hắn hơi cau mày, sau đó tiếp
tục bay đi như cũ. 

Bình Luận (0)
Comment