Cũng tại giờ tý, bản sơn của Vô Tướng Thần Tông.
Trên đỉnh một ngọn núi cao lớn nguy nga, tuyết trắng bao trùm, có một tòa bệ
đá cao to màu trắng ngọc.
Toàn bộ toàn bệ đá này được xây bằng Cửu Thiên Huyền Thạch, cao đến chín
trượng, từ đỉnh đài xuống bên dưới có tổng cộng 199 cấp.
Vị trí của nó nằm ở bên trái Đạo Nhất Điện của tông chủ Vô Tướng Thần Tông,
chứng tỏ địa vị của tòa bệ đá này như thế nào.
Trên bệ đá không có thứ gì khác, chỉ có một thanh chiến đao hẹp dài tầm năm
thước, toàn thân có màu ám kim, nó được cắm ở nơi trung tâm của bệ đá.
Nếu như nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện trên thân của chiến đao cũng vẽ một bức đồ
án Nhai Tí đầu rồng thân sài. Chuôi đao của nó trực tiếp có hình Nhai Tí, chuôi
đao là đầu rồng, trực tiếp ngậm lấy thân đao ở phía trước.
Hai bên bệ đá còn có các đệ tử nội môn của Vô Tướng Thần Tông đang ngồi
xếp bằng tại nơi này, trông coi thanh đao này.
Lúc này, trong đó có một người thanh niên tầm ba mươi tuổi, diện mạo kỳ vĩ,
vác một thanh trường kiếm. Hắn vốn đang hô hấp thổ nạp, tu dưỡng chân
nguyên tại chỗ, mà khi đến giờ tý, âm lực trong thiên địa phun trào mạnh nhất,
người này liền không thể tiếp tục được nữa.
Thanh niên đeo kiếm hít một tiếng, không thể không thu hồi nguyên công, buồn
bực ngán ngẩm mà nhìn bầu trời đêm đầy sao: “Thật là xui xẻo, tại sao ta lại bị
chọn trúng chuyện xui xẻo này, đi đến đây trông coi thanh đao rách nát này?”
Hắn vừa mới nói đến đây, lại phát hiện đồng môn ở một bên khác ở bệ đá vẫn
còn nằm trong trạng thái khoanh chân tĩnh tọa, thần du thiên ngoại, thì không
khỏi hơi nhướng mày, vẻ mặt bất mãn: “Tống Linh Uy, ta đang nói chuyện với
người đấy!”
Tống Linh Uy cũng là một thanh niên tầm ba mươi, da mặt hắn trắng nõn, ngũ
quan thanh tú.
Điều khiến người ta chú ý nhất chính là đôi tay to buông lỏng xuống của hắn,
gần như đã có thể rủ xuống song song với môi của hắn rồi.
Sau khi hắn nghe đến đây, liền bất đắc dĩ mà mở mắt ra: “Cái này cũng không
phải là đao rách nát gì, mà là thần binh Huyết Nhai, binh khí của Huyết Nhai
Đao Quân khi xưa. Huống hồ chúng ta trấn thủ ở đây một ngày, sẽ nhận được
‘thiện công’ tương đương với đệ tử chân truyền dạy dỗ các sư huynh đệ khác,
vừa dùng ít sức lại vừa nhàn, có cái gì không tốt? Có người nói là, chỉ có đệ tử
được phía trên coi trọng, mới có cơ hội canh giữ thanh đao này, ngươi còn oán
hận cái gì?”
Thanh niên đeo kiếm giơ tay gãy đầu, vẻ mặt tràn đầy buồn bực: “Nhưng ở nơi
này quả thực là nhàm chán đến cực điểm, ta càng muốn ở trong quân tại phương
bắc, liều mạng chém giết với đám Cự linh kia còn hơn. Chuyện này là sao? Ta
đang sống rất tốt ở phương bắc, uống rượu từng ngụm lớn, ăn miếng thịt lớn,
tinh thần sung sướng sảng khoái, nhàm chán thì chạy ra đại chiến với đám cự
linh kia, tháng ngày trôi qua rất vui vẻ.”
“Nhưng trưởng lão của Giáo Viên Viện lại muốn gọi ta trở về, bảo ta phải tĩnh
tọa tu luyện! Một cái đao rách thì có gì mà phải trông giữ? Đây là thần binh,
không sai, nhưng nó đã không nhúc nhích một ngàn năm rồi.”
Tống Linh Uy nghe vậy thì bật cười.
Vị đồng môn trước mắt hắn tên là Nhậm Đạo Hành, thiên phú rất tốt, sức chiến
đấu siêu tuyệt, rất được cả trên lẫn dưới tông môn coi trọng.
Nếu như không được Giáo Viên Viện coi trọng, ai quan tâm người tu hành thế
nào?
Hắn lắc lắc đầu: “Đây là thứ để chọn truyền nhân của Huyết Nhai Đao Quân,
chỉ cần trong thiên hạ này xuất hiện người có tố chất kế thừa Thần Ý Xúc Tử
Đao, thì đao này sẽ sinh ra cảm ứng. Còn nữa, nó cũng không phải là không có
động tĩnh ngàn năm, có người nói mười mấy năm trước, nó đã có động tĩnh rồi.
Có người nói, đêm hôm đó, toàn bộ Vô Tướng Thần Tông đều có đao khí như
cầu vồng.”
“Ngươi kia là Tần Mộc Ca đúng không?” Nhậm Đạo Hành vuốt cằm, suy tư
giây lát: “Không phải Vạn Ma Quật của tông ta đã gần mất khống chế, mấy vị
trưởng lão và thái thượng trưởng lão, tông chủ đều phải trấn giữ tại nơi đó, mệt
mỏi đến mức hộc máu. Lúc đó không nên sử dụng Thần Ý Xúc Tử Đao để trấn
áp đại kiếp đó sao? Vì sao tông ta còn phải khai trừ Tần Mộc Ca? Chỉ bởi vì
nàng xuất thân từ Thiết Sơn Tần thị sao?”
Có người nói Thần Ý Xúc Tử Đao gặp mạnh càng mạnh, có thể địch vạn quân.
Ngày xưa, Huyết Nhai Đao Quân một đao trấn áp Vạn Ma Quật, làm cho vạn
ma bên trong quật không dám động đậy trong tám trăm năm.”
“Chuyện này thì ta không biết, có lẽ là các trưởng lão có suy tính khác. . .”
Tống Linh Uy nói đến đây, vẻ mặt bỗng nhiên hơi động, nhìn về phía thanh
trường đao màu ám kim ở trước mắt.
Trong mắt của hắn tràn đầy kinh dị: “Nhậm sư đệ, ngươi có cảm giác được
không, có phải thanh đao này đang run không?”
Nhậm Đạo Hành hơi sững sờ, quay sang quan sát thanh trường đao màu ám kim
ở trước mặt.