Diệp Tri Thu đi đến đây là để thông báo cho hai người họ biết, Bắc viện đã
không còn bị giám sát nữa, tất cả mọi người cũng có thể rời khỏi võ quán.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi, thần sắc hắn ngờ vực mà nhìn
nhau với Sở Vân Vân một chút, sau đó vẫn không nhịn được tò mò, mở miệng
hỏi dò: “Giáo đầu, có phải trưởng lão trong tông đến rồi không?”
“Không có, ai bảo ngươi là sẽ có trưởng lão đến đây?” Diệp Tri Thu nói xong
thì vẻ mặt hơi quái lạ.
Cùng ngày chuyện xảy ra, Kiếm Tàng Phong đã gửi tin phù cầu viện về tông
môn.
Chỉ là câu trả lời của tông môn, khiến cho đám người bọn họ ngạc nhiên không
thôi.
Đại trưởng lão Ngạo Quốc của Chiến Đường đã nói là “Nếu như không có
người bị thương thì mặc kệ đi. Tông môn đang có chuyện quan trọng khác,
không rảnh quan tâm đến mấy chuyện này.”
Ý tứ là, nhân mã của Chiến Đường chúng ta không rảnh, nếu như người này
không có ác ý, vậy thì hàm hồ cho qua là được.
Vấn đề là bản sơn của Vô Tướng Thần Tông thì có chuyện gì quan trọng đến
mức bỏ qua cả manh mối của chí bảo Nghịch Thần Kỳ chứ?
Vô Tướng Thần Tông trấn áp U Châu, sơn môn lại nằm ở phía cực bắc của Đại
Ninh, một mình chống đỡ ba đại tộc duệ của cự thần, tình thế khá căng thẳng.
Nhưng bọn họ đường đường là thần tông nhất phẩm, không đến nỗi không phái
ra được một trưởng lão cấp độ tam phẩm chứ.
Kiếm Tàng Phong cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể lựa chọn kéo dài thời gian chờ
đợi.
Cho đến ngày hôm nay, thì không kéo dài đọc nữa.
Các loại quyền quý trong quận như quận úy Thẩm Chu và Tào Hiên của Cẩm y
vệ cũng không dám ồn ào lắm miệng ở trước mặt Kiếm Tàng Phong.
Vấn đề là các đường phố và thành trấn của quận Tú Thủy đều cần người trấn
thủ. Không có đám bộ khoái của Lục phiến môn trông coi, thì đám nhân vật
giang hồ kia sẽ không kiêng kị gì.
Quận binh còn có chức trách trông coi Tây Sơn, không chỉ muốn cảnh giới đám
mã phỉ trong Tây Sơn, mà còn phải phòng ngự yêu mà ở trong Tây Sơn.
Cần về phần Cẩm y vệ, ngoại trừ giám sát thiên hạ thay thiên tử ra, thì cũng
phải bổ sung cho Lục phiến môn.
Từ khi khai quốc đến nay, có vô số yêu ma và trộm cướp mà Lục phiến môn
không xử lý hết, đều chết ở trong tay Cẩm y vệ.
Dù là đệ tử chân truyền của võ quán Chính Dương thì bọn họ cũng cần làm việc
kiếm sống, mỗi người đều có công việc và nghề nghiệp khác nhau.
Kiếm Tàng Phong giam giữ đám người này sáu ngày, cuối cùng vẫn quyết định
thả bọn họ ra.
Nếu tiếp tục như vậy, thì không biết lúc nào mới có thể khởi công tăng cường
và cải tạo trận pháp cảnh giới của võ quán nữa.
Mọi người thì lại suy nghĩ, nếu như bản sơn đã không để ý, vậy thì dường như
bọn họ cũng không cần làm điều thừa, đúng không?
Có điều, tất nhiên là không thể nói cho Sở Hi Thanh biết mấy chuyện này được
rồi.
Sắc mặt Diệp Tri Thu nghiêm nghị, trừng mắt nhìn Sở Hi Thanh, lời nói hàm
chứa cảnh cáo: “Ngươi bớt lo chuyện của người khác đi! Biến cố trong Thần
Binh Viện có liên quan đến tu sĩ tam phẩm, không phải chuyện ngươi có thể
nghe ngóng. Ngươi chỉ là một võ tu bát phẩm, không nên tham dự vào mấy
chuyện này.”
“Ta đã an bài cho các ngươi một tiểu viện ở bên Nam viện, kỳ nghỉ này có hơn
nửa tháng, các ngươi muốn ở lại võ quán cũng được, mà muốn ra ngoài cũng
được. Chỉ là không thể lười biếng trên phương diện tu hành, sau nguyên tiêu ta
sẽ trở về võ quán, đến khi đó ta kiểm tra đao pháp của ngươi.”
“Ngoài ra, đây là danh thiếp của ta và quán chủ, Kiếm tuần sát sứ. Nếu như
ngươi cảm thấy không đủ tiền dùng, có thể cầm ba phần danh thiếp này đi Thiên
Bình Quân, Lục phiến môn, quận bing, Muối pháp ty, Khóa thuế ty, kênh đào
sao quan ở trong quận, trực tiếp đòi một chức vụ cửu phẩm hoặc bát phẩm có
tiền trà nước phong phú là được.”
“Hoặc là có thể đi đảm nhiệm tiêu đầu của các đại tiêu cục trong thành, cũng có
thể gia nhập bang phái. Chỉ cần không phải trộm cướp giết người, tàn sát bách
tính, thì tông môn sẽ không quan tâm. Tuy nhiên, ta đề nghị ngươi đi đến kênh
đào sao quan ở Cổ Thị tập, bên đó kiếm tiền rất nhanh, nguy hiểm lại nhỏ nhất.”
Sở Hi Thanh lại cau mày, hắn nhận ra vấn đề.
“Huyết Nguyên Đồ Trụ thì sao? Võ quán định mở Huyết Nguyên Đồ Trụ vào
lúc nào?”
“Chờ một thời gian đi!” Diệp Tri Thu gãi mặt, nhìn về phía nơi khác: “Cân nhắc
đến tình hình nghiêm trọng của võ quán, quán chủ và bọn ta đã thảo luận, thời
gian mở Huyết Nguyên Đồ Trụ sẽ kéo dài đến năm sau.”
“Thời gian cụ thể thì chưa biết, nhưng dù sao cũng phải sau tết nguyên tiêu,
trước hai mươi tháng giêng. Những đệ tử mới thăng cấp chân truyền các ngươi,
nhất định phải trở về võ quán trước tết nguyên tiêu, bằng không thì quá hạn là
không chờ.”
Tết nguyên tiêu chính là rằm tháng riêng, cũng là ngày mười lăm tháng giêng
năm sau.
Việc này là do Lôi Nguyên đề nghị, nói muốn kéo dài thời gian mở Huyết
Nguyên Đồ Trụ đến khi cải tạo xong trận pháp cảnh giới.
Một đám giáo đầu đều vui vẻ tán thành.
Nếu như Huyết Nguyên Đồ Trụ lại xuất hiện biến cố giống như ở bên Thần
Binh Viện, vậy thì mặt mũi của đám người bọn họ biết để ở đâu?
Cũng đừng hòng ăn tết với năm mới nữa