Nàng nói đến chỗ này thì lại cười khổ nói: “Thời gian trôi qua nhiều năm rồi,
cũng không biết quyển sách này còn ở đó hay không.”
Theo lý thuyết, Vô Tướng Thần Tông tuyệt đối không bảo tồn bí pháp kỳ dị và
vô cùng tai hại này ở võ quán Chính Dương.
Ví thế mà hơn nửa năm trước, khi nàng mang theo Sở Hi Thanh bò ra khỏi lăng
mộ thì đã thấy hối hận rồi.
Lúc trước, quyển sách này ở ngay trước mắt nàng, nhưng thời điểm đó Sở Vân
Vân lại ghét bỏ quyển sách này xuất phát từ tay của một tên dâm tặc, cho nên
không tìm hiểu và nghiên cứu nó.
Hai mắt Sở Hi Thanh sáng rực lên, hắn vừa nghe Sở Vân Vân nói xong thì biết
ngay môn bí pháp Bạch Mã Phi Mã này rất thích hợp với hai huynh muội bọn
họ.
Bọn họ đang bước lên từng bước một, một ngày nào đó, hai người bọn họ sẽ
xuất hiện ở trong tầm nhìn của thiên tử, Thiết Sơn Tần thị và Kinh Tây Sở thị
một lần nữa.
Mà Sở Hi Thanh hy vọng, thời điểm này càng muộn càng tốt.
Hai người bọn họ bây giờ giống như một chiếc thuyền nhỏ, tạm thời còn không
thể chịu nổi sóng to gió lớn.
Sở Hi Thanh nhất thời thấy khó hiểu: “Ngươi không đi Tàng Kinh Lâu?”
Pháp thuật bát phẩm của Sở Vân Vân, tạm thời vẫn chưa có tin tức.
Thuật sư bát phẩm hạ, cần tu luyện bốn môn pháp thuật phù văn, mới có thể
ngưng tụ ra Chân phù bát phẩm thượng.
Lục Loạn Ly có thể cung cấp vài môn pháp thuật mạnh mẽ cho nàng, nhưng
không thể cung cấp toàn bộ.
Dù sao truyền thừa cũng khác nhau, pháp thuật của Lục gia lấy mộng ảo làm
chủ, Sở Vân Vân lại đi còn đường ‘nghĩ vật hóa hình’.
Hai còn đường này cũng có rất nhiều chỗ tương đồng, ví dụ như ảo thuật biết hư
ảo thành chân thật, nhưng mà con đường lại không giống nhau.
Sở Vân Vân chẳng như phải bỏ công sức ở trên ‘thật và ảo’, mà còn phải tu
luyện cà “Hỏa Lôi”.
Dù sao thì đây cũng là Toan Nghê, nó không chỉ sở hữu Hỏa đỉnh cấp nhất, mà
còn nắm giữ Lôi đình mạnh mẽ.
“Để vài ngày nữa đi.” Sở Vân Vân lắc đầu: “Bây giờ ta muốn đi tìm chủ nhân
của chiếc cột cờ kia, việc này đã kéo dài khá lâu rồi.”
Vì muốn lấy được tư cách chân truyền trước khi Thần Binh Viện mở cửa, nàng
đã tu hành gần như là không ngừng nghỉ, cũng không có thời gian nghĩ đến
chuyện này.
Cái này nên oán Sở Hi Thanh.
Ban đầu, Sở Vân Vân dự tính là, Sở Hi Thanh sẽ nhận được tư cách chân truyền
vào sang năm thì đã rất tốt rồi, nàng cũng có đầy đủ thời gian để thăng cấp bát
phẩm.
Khi cuối tháng bảy, tên này giống như khai khiếu, tốc độ tu luyện đột nhiên tăng
mạnh. Chỉ vẻn vẹn nửa năm, liền lấy được quán quân cuộc thi chân truyền.
“Ngoài ra, ta còn một vài chuyện cần xử lý.” Ánh mắt Sở Vân Vân hơi ngưng
lại: “Ngày xưa, khi chúng ta chạy đến quận Tú Thủy thì đã để lại rất nhiều dấu
vết, nhất định phải xử lý sạch sẽ.”
Trước kia Sở Vân Vân không có năng lực này.
Nhưng bây giờ nàng đã khôi phục một ít chân nguyên, lại có Sinh sát Toan
Nghê, thực lực của hai người bọn họ đã khác xa với lúc mới phục sinh.
Thần sắc Sở Hi Thanh lại hơi động, sinh ra vài phần tò mò: “Thì ra là vì cái cột
cờ kia, ta cũng đi xem một chút đi.”
Thật ra thì hắn cũng muốn biết, cái cột cờ kia có phải là cột cờ của Nghịch Thần
Kỳ hay không?
. . .
Hôm đó, địa chỉ mà chưởng quỹ hiệu cầm đồ cho Sở Hi Thanh chính là một con
hẻm giếng ở phía tây thành.
Chủ nhân của cột cờ tên là Lưu Phổ, một nam tử bốn mươi tuổi, trên mặt có sẹo,
sống ở cuối của con hẻm, tòa tiểu viện thứ ba ở bên trái giếng nước ngọt.
Khi hai huynh muội bọn họ đi theo địa chỉ, tìm thấy con hẻm giếng đó, lại phát
hiện trước khi nhà nhỏ này có một chiếc xe ngựa.
Mấy nam nữ dáng người khỏe mạnh, quần áo mộc mạc đang chuyển các loại đồ
đạc và hành lý từ bên ngoài vào trong viện.
Đây là một đại gia đình, gia chủ là một ông lão khỏe mạnh tầm sáu mươi tuổi.
Có thể là vì được chuyển sang nhà mới, nên mặt ông lão tràn đầy vui vẻ, nở nụ
cười đáng yêu mà trả lời câu hỏi của Sở Vân Vân.
“Các hạ hỏi người nhà ở ngôi viện này trước kia sao? Ta không rõ lắm, ta mua
căn nhà này từ tay người môi giới ở trong thanh, bỏ ra 350 lượng bạc. Có điều,
đúng là trên giấy tờ thì chủ nhà là họ Lưu. Đúng rồi, gọi là Lưu Phổ, còn cái
khác thì ta không rõ lắm.”
Cái gọi ‘người môi giới’ thời cổ đại, cũng chính là làm việc giới thiệu, chuyên
đi giới thiệu giao dịch, xúc tiến cho song phương buôn bán với nhau, rồi lấy tiền
hoa hồng từ cửa hàng hoặc là của song phương.
Sở Hi Thanh nghe vậy, hai mắt liền híp lại.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Người môi giới chỉ là người ở giữa, nào có tư cách gì để trực tiếp giao dịch thay
cho chủ nhà chứ? Có thể xử lý bên phía nha môn sao?
Sở Hi Thanh cũng không xác định mình có muốn tiếp tục tìm hiểu, muốn nhảy
vào đống rắc rối này hay không.
Dù sao thì song phương cũng không có quan hệ gì, chuyện này cũng không liên
quan gì với hai huynh muội bọn họ.
Xem ra tình hình của Lưu gia này, đã không thể nào chuộc cái cột cờ kia về nữa.
Bọn họ chỉ cần chờ hơn một tháng nữa, liền có thể đến hiệu cầm đồ ở Cổ Thị
tập, mua lại cái cột cờ này rồi.