Sở Hi Thanh cũng từng nghe nói qua về Lưu Định Đường này.
Người này là đường chủ Tây Sơn Đường của Hải Thanh Bang, không chỉ quản
lý trấn Tây Sơn ở dưới chân Tây Sơn, mà thế lực còn kéo dài đến bến tàu phía
đông thành và thành Tú Thủy.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Sở Vân Vân càng ngày càng lạnh hơn.
Nàng lại hỏi tiếp: “Lưu Phổ xuất thân từ Thần Sách Đô của An Bắc Quân, là Trí
Quả giáo úy của Thần Sách Đô, sao Hải Thanh Bang lại dám có ý đồ với hắn?”
Thần Sách Đô rất coi trọng tình thân và nghĩa khí, chiến hữu đều coi nhau như
tay chân.
Dù một tiểu tốt về hưu của Thần Sách Đô, cũng không phải là thứ mà thế lực
địa phương dám trêu chọc.
Nam tử áo xanh cảm thấy rất kỳ quái, sao mình lại không thể khống chế được
vậy? Hắn bị thiếu nữ này trừng mắt một cái, liền hỏi cái gì thì nói cái đó, cũng
không nghĩ đến rắc rối và phiền phức sau này.
“Chuyện này thì ta không biết!” Nam tử áo xanh hơi lắc đầu: “Có điều, Lưu lão
gia tử chết rồi, hắn có một bộ hạ cũ chạy đến quận Tú Thủy, bảo vệ con gái của
hắn. Làm cho Hải Thanh Bang không dám vọng động trong vài tháng, mãi cho
đến mấy ngày trước, một đám người của Hải Thanh Bang đột nhiên đánh đến
cửa.”
“Bọn họ không chỉ đánh vị giáo úy của Thần Sách Đô trọng thương, mà còn bắt
Nhược Hi, chính là con gái của Lưu lão gia tử. Khi đó ta cũng ở hiện trường,
còn nghe thấy bọn họ nói chuyện.”
Nam tử áo bào xanh quét mắt nhìn hai người Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân một
chút, vẻ mặt dị dạng: “Vị giáo úy của Thần Sách Đô kia cũng từng uy hiếp Hải
Thanh Bang, nói Thần Sách Đô nhất định sẽ không giảng hòa. Nhiều nhất là ba
tháng, Thần Sách Đô nhất định sẽ diệt sạch cả nhà Hải Thanh Bang.”
“Đường chủ của Hải Thanh Bang lại cười ha ha, nói Bá Võ Vương – Tần Mộc
Ca đã bỏ mình từ lâu. Mà nửa tháng trước, Thần Sách Đô đã cấu kết với phản
tặc, mắc tội mưu phản, toàn quân đều bị An Bắc đại tướng quân đương triều, Uy
Viễn Hầu – Tần Thắng giết chết tại Lạc Phượng Sơn ở Băng Châu, tất cả tàn
quân bỏ chạy đều coi là đồng mưu, truy nã cả nước.”
Sở Hi Thanh hơi kinh hãi, liếc mắt nhìn sang Sở Vân Vân.
Hai tay Sở Vân Vân đã siết chặt lại, đầu ngón tay đã đâm vào trong da thịt.
Trong cổ họng của nàng hơi ngọt, trong miệng tuôn ra một ngụm máu tươi, lại
bị Sở Vân Vân cưỡng ép đè xuống.
Nàng bỗng nhiên quay người, cất bước đi về phía đầu con hem. Kết quả mới đi
được vài bước, lại bị Sở Hi Thanh kéo lại.
“Bình tĩnh, đừng nóng vội.” Sở Hi Thanh nắm chặt ống tay áo của Sở Vân Vân:
“Chuyện của Lưu gia, giao cho ta giải quyết đi.”
Hắn biết Sở Vân Vân muốn đi đâu và làm gì, về thế nên không thể buông tay.
“Ngươi?”
Sở Vân Vân nghe vậy thì hơi sững sờ, bình tĩnh nhìn nhau với Sở Hi Thanh.
Chỉ thấy trên mặt Sở Hi Thanh hiện lên nụ cười, trong mắt lại hiện lên một tia
sáng kỳ dị.
Tâm trạng của Sở Vân Vân cũng từ từ khôi phục bình thường.
Thiếu niên nhỏ hơn nàng mười ba tuổi này, đã là một nam nhân trưởng thành
đỉnh thiên lập địa.
Từ khi sống lại đến giờ, hắn chưa bao giờ để cho mình thất vọng.
“Được!” Sở Vân Vân lo tay áo của mình sẽ bị Sở Hi Thanh xé rách, sắc mặt
nàng hòa hoãn, buông lỏng toàn thân: “Vậy thì giao cho ngươi.”
Sở Hi Thanh thì lại cười tủm tỉm mà nhìn nam tử áo bào xanh: “Vị giáo úy
Thần Sách Đô bị thương kia đang ở đâu?”
“Ta không biết!” Nam tử áo bào xanh thấy ánh mắt Sở Hi Thanh lăng lệ, trong
lòng hơi động: “Có người nói cùng ngày hôm đó, vị này đã bị đưa vào nha môn
của Cẩm y vệ, nhốt trong đại lao của Cẩm y vệ.”
Nội tâm của Sở Hi Thanh hơi trầm xuống, lòng thầm nói việc này vướng tay
vướng chân rồi đây, trên mặt hắn lại thản nhiên như không: “Bảo trưởng vừa
nhìn thấy ta đã kinh hoàng và luống cuống, chỉ sợ là cũng làm chuyện đuối lý gì
rồi nhỉ?”
Sắc mặt nam tử áo bào xanh hoảng hốt: “Tiểu nhân nào dám?”
Hắn được Hải Thanh Bang nhờ vả, phụ trách thăm dò động tĩnh của Lưu gia,
sau đó mật báo cho Hải Thanh Bang biết, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó thôi.
Sở Hi Thanh cũng nhìn ra kẻ này không có gan làm chuyện đại gian đại ác, hắn
lặng lẽ cười gằn: “Nể tình ngươi nói chuyện thành thật, Sở mỗ liền không hỏi
tội của ngươi, tuy nhiên, trong tiểu viện kia còn một số dụng cụ của Lưu gia,
ngươi phải trông coi chúng cho ta.”
Sở Hi Thanh nói xong câu này liền quay người rời đi.
Hắn lấy một tấm tin phù từ trong ống tay áo ra, lại lấy một khối than đá từ một
gia đình ở bên cạnh, vừa nhanh chóng viết lên tin phù, vừa an ủi: “Ngươi không
thể tin hết những lời vừa rồi, Thần Sách Đô có bảy vạn tinh nhuệ, cao thủ như
mây, đâu phải Tần Thắng muốn diệt là có thể diệt.”
“Ta biết!” Sắc mặt Sở Vân Vân bình tĩnh thong dong: “Thần Sách Đô dưới
trướng ta có hai vị phó tướng, tuy tu vị chỉ là tam phẩm, nhưng sức chiến đấu
vượt cấp, trí dũng song toàn, mà lại tuyệt đối trung thành với ta. Dù Tần Thắng
được triều đình trợ giúp, thì cũng không làm gì được hai người bọn họ. Chư
quân ở phương bắc chắc chắn cũng không sẽ ra tay với đồng bào của bọn họ.”
Tuy nhiên, Thần Sách Đô sẽ thương vong không ít.
Bảy vạn tướng sĩ của Thần Sách Đô, không biết có bao nhiêu người chết ở dưới
Lạc Phương Sơn?
Sở Vân Vân nhìn Sở Hi Thanh viết tin phù xong, lại gấp thành hạc giấy rồi gửi
cho Ngô Mị Nương, sau đó hỏi dò: “Ngươi chuẩn bị làm thế nào?”
“Tất nhiên là làm chuyện ngươi muốn làm.” Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên,
vẻ mặt tự nhiên: “Tuy nhiên, giết gà đâu cần phải dùng đao mổ trâu? Lần này
không cần ngươi ra tay. Chúng ta chờ tin tức của Ngô Mị Nương trước đi, trước
khi ra tay, ta muốn biết cô bé tên Lưu Nhược Hi kia đang ở chỗ nào.”