Bá Võ - Khai Hoang

Chương 378

Đại hán râu quai nón cười gằn: “Tuy nhiên, hai vị phó tướng đại nhân đã đề
phòng hắn từ trước, Thần Sách Tả tướng quân Thủy Thương Lãng dùng phương
pháp thủy công, đánh trọng thương Thiết Sơn Đô của Tần Thắng, sau đó Thần
Sách Hữu tướng quân Cung Vô Cấu suất hai vạn đại quân thủ vững Lạc Phượng
Sơn bảy ngày.”
“Cũng may mà chư quân ở Bắc vực đều âm thầm nương tay, khiến cho hơn nửa
đồng bào của Thần Sách Đô chúng ta có thể an toàn rời đi. Bây giờ xé chắn ra
lẻ, tản ra khắp nơi. Tuy nhiên, đại đa số hai vạn đồng bảo thủ ở Lạc Phương Sơn
đều đã chết trong chiến đấu, Cung tướng quân cũng bị trọng thương, không rõ
tung tích. Chuyện này là sao? Hai vạn thanh niên không chết trên sa trường, lại
chết trong tay người của mình.”
Đại hán râu quai nón nói đến đây, vẻ mặt chuyển sang sa sút, trong mắt hàm
chứa ánh lệ.
Sở Vân Vân cũng cắn chặt răng bạc, cổ họng của nàng không ngừng có màu
tươi dâng lên cuồn cuộn, rồi lại bị Sở Vân Vân cưỡng ép nuốt xuống.
Trong lòng ngực của nàng đã tràn đầy uất hận, sát ý ngập trời mà không có chỗ
phát tiết, lại không muốn bị người chung quanh phát hiện điều dị thường, chỉ có
thể ngửa đầu nhìn trời.
Không biết có phải là do ông trời cũng xúc động thay cho nàng hay không, lúc
này lại có những hạt mưa tí tách rơi từ trên không xuống.
Chỉ trong chốc lát, mưa càng ngày càng to, làm cho toàn bộ khuôn mặt của Sở
Vân Vân đều là nước mưa.
Sở Hi Thanh thì lại vẻ mặt buông lỏng, những gì đại hán râu quai nón vừa nói,
lại tốt hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Hai tay hắn ôm đao, ánh mắt hơi khó hiểu: “Ta không hiểu, các ngươi đã trốn ra
ngoài, vì sao lại còn trở thành tù nhân của người khác?”
“Bị hải tặc trên biển làm hại.”
Mặt đại hán râu quai nón Lý Thần Sơn đỏ lên, nhưng do có bộ râu quai nón mà
mái tóc rậm che chắn, nên không có ai nhìn thấy.
Thần sắc hắn do dự chần chờ, không biết nên nói như thế nào cho tốt.
Tuy nhiên, sau khi đại hán râu quai nón liếc mắt nhìn Sở Vân Vân với vẻ kỳ dị,
liền mở miệng nói: “Sau khi chúng ta trốn được, Thủy tướng quân liền bảo
chúng ta xé chẵn ra lẻ, từng người về nhà của mình. Hắn nhất định sẽ báo thù
cho các huynh đệ và Bá Võ Vương. Tuy nhiên, tạm thời không nuôi nổi nhiều
người như vậy.”
“Thủy tướng quân bảo chúng ta chia ra khắc nơi, tự tìm công việc, tương lai khi
hắn khởi sự, nếu mọi người còn nhớ tình cảm của Bá Võ Vương thì hãy chạy
đến hỗ trợ. Còn như nhớ người nhà và trẻ nhỏ, muốn an ổn sống qua ngày, vậy
thì cứ mai danh ẩn tích, an tâm sống cuộc đời của mình là được.”
Hắn nghĩ những chuyện này cũng không phải là chuyện bí ẩn gì, nói ra cũng
không sao.
Tuy nhiên, Lý Thần Sơn vẫn dùng cương nguyên để kiềm chế, và hạ giọng
xuống.
“Thuộc hạ của ta đều xuất thân từ phía nam, ta muốn đưa tất cả bọn họ về nhà.
Đúng lúc gặp Tần Thắng hạ lệnh phong tỏa toàn bộ Bắc vực, niêm phong tất cả
con đường xuôi nam, cho nên đành phải đi đường thủy. Ta tìm một nhà buôn lậu
ở trên biển, lên thiên ở quận gần biển tại U Châu, kết quả hơn một trăm người. .
. đều bị hắn bán. . . “
Sắc mặt Lý Thần Sơn đã tái xanh, dáng vẻ xấu hổ không thôi.
Sở Hi Thanh lại thấy buồn cười.
Lúc này, hắn đã nhìn thấy Thiết Ngưu - Giả Đại Lực đang đi về phía mình.
Thần sắc Sở Hi Thanh hơi động: “Các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người? Bị
giam giữ lâu như vậy, còn có cầm đao được không?”
Đại hán râu quai nón Lý Thần Sơn nhướng mày lên: “Tổng cộng có 132 người,
huynh đệ Thần Sách Đô chúng ta đói bụng mấy ngày mấy đêm ở Bắc vực. Chỉ
cần các ngươi có thể cho ít đồ ăn rượu thịt, đảm bảo trong vòng một canh giờ là
có thể ra trận chém giết!”
Sở Hi Thanh hơi gật đầu, quay sang dặn dò một vị đàn chủ ở bên cạnh: “Đem
đao kiếm thu được cho bọn họ, lại chuẩn bị một ít đồ ăn cho bọn họ.”
Rượu thịt thì coi như xong, đám người này đói bụng lâu như vậy rồi, ăn rượu
thịt vào thì không sợ hỏng bụng sao?
Vị đàn chủ kia lập tức đáp ứng, Thần Sách Đô của Bá Võ Vương danh chấn
thiên hạ, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.
Để những người này ăn uống no đủ, cầm đao kiếm lên, cũng là một sự giúp đỡ
không nhỏ.
Mà lúc này, Giả Đại Lực đã đi đến trước người hắn.
Tên trên người hắn đã được nhổ xuống, lúc này một tay đè kiếm, vẻ mặt lạnh
lùng nghiêm nghị: “Thám mã của chúng ta ở mười bảy dặm phía nam đã bắn ba
mươi lăm mũi tên lệnh. Dựa theo ước định, một mũi tên lệnh là 100 người, quận
quân đã chuẩn bị rất đầy đủ.”
Quận quân ở Tú Thủy được biên chế bốn ngàn người ở Tây Sơn, tuy nhiên quận
úy Thẩm Chu và thuộc hạ của hắn đã ăn không một ít tiền.
3500 người này, đã là toàn bộ binh mã của quận quân rồi.
Sở Hi Thanh đã tính được từ trước, sắc mặt hờ hững: “Vậy thì Lưu Định Đường
đang ở đâu?” 

Bình Luận (0)
Comment