Bá Võ - Khai Hoang

Chương 407

Nhìn cái gì vậy?” Lục Loạn Ly nói với vẻ khó chịu: “Bây giờ ta cũng đã bước
vào hàng ngũ chân truyền, kiểu gì cũng phải tìm một công việc ở bên ngoài võ
quán để nuôi sống mình chứ.”
Nàng nói cũng là sự thật.
Sau khi tiến vào chân truyền, Lục Loạn Ly đúng là nên tìm một công việc.
Bằng không thì một cô bé xuất thân không tốt, lại cả ngày ở trong võ quán mà
không đi làm gì, thế nào cũng khiến cho người ta nghi ngờ.
“Thì ra là như vậy.”
Tâm thần Sở Hi Thanh khẽ động, mắt hiện lên tia kỳ dị: “Vậy thì đi nha môn
làm gì? Ngươi đi làm bộ đầu Tuần kiểm ty, đi làm người hầu Lục phiến môn, thì
thà đi đến làm ở chỗ ta còn hơn! Đảm bảo có đãi ngộ tốt hơn.”
“Ngươi bây giờ có tu vị bát phẩm hạ, ta cho ngươi bốn trăm lượng bạc một
tháng. Còn có thể miễn tiền ‘bịt miệng’ mà ngươi nợ ta nữa. Mà ở chỗ của ta
còn tự do tự tại, không cần bị quản lý như ở trong nha môn.”
Võ tu bát phẩm thượng có đủ chiến đồ và pháp khí, cũng chỉ khoảng bốn trăm
lượng một tháng, khoản tiền lương này đúng là rất cao.
Nhưng thiếu nữ ở trước mặt này, bề ngoài thì là bát phẩm, thật ra lại có thể sử
dụng như lục phẩm, nói không chừng còn có thể là nửa cái ngũ phẩm.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, nếu như có thể mời Lục Loạn Ly vào Tây Sơn Đường
của mình, như vậy thì Tây Sơn Đường của mình sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Quả thực là ngọa hổ tàng long. . .
“Cũng. . .” Hai mắt Lục Loạn Ly sáng rực lên, suýt nữa thì buột miệng nói ra
mấy chữ ‘cũng được’, nhưng lời còn chưa kịp ra thì nàng lại nghĩ đến mình
không thể đáp ứng dứt khoát như vậy, nàng lập tức đổi giọng: “Cũng có thể cân
nhắc, nhưng ta nghi ngờ là ngươi bây giờ có tiền thuê ta hay không?”
“Nghe nói ngươi đóng cửa hết thanh lâu và sòng bạc trong tay, còn nữa, lúc nãy
ta đi đến đây, nhìn thấy các cửa hiệu của ngươi có hơn ba mươi nhà đóng cửa.
Hiện giờ, tất cả người ở nơi này, đều đang đoán xem các ngươi sẽ làm cái nghề
nghiệp gì để kiếm sống?”
Trong mắt Lục Loạn Ly lại ngậm lấy vẻ tán thưởng.
Tuy rằng tương lai của Tây Sơn Đường rất đáng lo, nhưng Sở Hi Thanh tình
nguyện không kiếm tiền, cũng không muốn gây họa cho nữ nhân và bách tính,
điều này khiến cho nàng rất vui mừng.
Không hổ là người mình thích. . . Phi! Là người mình thưởng thức!
“Sao lại không nuôi nổi rồi? Ngươi không ngại thì có thể qua bên ta trước đi, ta
ít nhất có thể dự chi cho ngươi hai tháng lương bổng. Nếu thật sự không được,
ta còn có thể mở miệng đòi tiền Thiết kỳ chủ, cũng sẽ không thể để cho các
huynh đệ đói bụng.”
Sở Hi Thanh gãi gãi đầu: “Ta đang chuẩn bị đi quan sát Tây Sơn này, nhìn xem
có thể tìm được nghề nào kiếm tiền không, Loạn Ly ngươi kiến thức rộng rãi, có
thể nghĩ kế giúp ta.”
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, có thể tìm thấy biện pháp kiếm tiền là tốt nhất, nếu
như thật sự không được thì chỉ có thể dựa vào tổng đà.
Trấn Tây Sơn có thể uy hiếp đến bến tàu phía đông thành, Thiết Cuồng Nhân
không thể để Tây Sơn Đường sụp đổ được.
Tuy nhiên, nếu làm như vậy thì Sở Hi Thanh hắn có vẻ quá vô năng rồi. . .
. . .
Đầu tiên, Sở Hi Thanh đi xem mấy chục cửa hiệu của mình, còn có năm tòa lầu
gỗ ba tầng trống không.
Thật ra thì cũng không có gì để xem cả, Lưu Định Đường làm người bá đạo lại
tham lam.
Tất cả cửa hiệu và tòa nhà mà hắn chiếm cứ, đều nằm ở vị trí hoàng kim của
trấn.
Tuy nhiên, trấn Tây Sơn chung quy vẫn chỉ là một tòa thị trấn, đường phố là lưu
lượng dòng người ở đây cũng chỉ có hạn.
Mặt đông của Tây Sơn là thành Tú Thủy, phía đông bắc là bến tàu, cách sông lại
là Cổ Thi tập, tất cả đều là nơi cực kỳ phồn hoa và náo nhiệt. Ngươi của trấn
Tây Sơn muốn mua thứ gì, đều sẽ đi về ba nơi này.
Bởi vậy, những cửa hiệu này chỉ có thể kiếm về cho Tây Sơn Đường hơn bảy
ngàn lượng bạc một tháng.
Lưu Định Đường vẫn luôn dựa vào mấy nhà thanh lâu và sòng bạc, Anh Ma của
Thẩm gia, còn cả thu thuế trong thành, thuế bình an. . . cái này cũng chính là cái
gọi ‘thuế máu’. Tổng cộng tất cả thứ này, mỗi tháng hắn góp được tám chín vạn
lượng bạc để nuôi hơn 800 người dưới trướng.
Mà bây giờ, chó cắn áo rách chính là, những hiệu buôn kia tình nguyện bỏ các
cửa hiệu ở vị trí hoàng kim này, cũng không muốn quan hệ với Tây Sơn Đường
ở phương diện làm ăn.
Lục Loạn Ly đi với Sở Hi Thanh, càng đi lại càng cảm thấy tiền đồ của Tây Sơn
Đường rất ảm đạm.
Nàng không nghĩ ra ý tưởng nào tốt cả, chỉ có thể lắc đầu: “Hay là ngươi đi
tổng đà, mượn Thiết kỳ chủ mấy chiếc thuyền, lại mượn vài tên thủy thủ có
kinh nghiệm. Thiết Kỳ Bang có mười hai phân đường, cơ bản đều dựa vào vận
chuyển hàng hóa để ăn cơm, tháng ngày trôi qua cũng rất thoải mái.”

Bình Luận (0)
Comment