Bá Võ - Khai Hoang

Chương 418

Lục Loạn Ly thì lại nghi ngờ nhìn bóng lưng của Sở Hi Thanh đang đi về phía
cửa hàng bánh bao Phúc Mãn Hương: “Hình như hắn rất thích bánh bao của nhà
nhà, khẩu vị cũng quái lạ thật.”
Nàng nhớ lần trước Sở Hi Thanh cho nàng ăn bánh bao trần bì, mùi vị đó quả
thực là một lời khó nói hết.
Một khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh và Thiên hộ Tào Hiên tóc xanh mày xanh
gặp nhau trong một gian phòng riêng tốt nhất tại một tửu lâu Thúy Vân trong
thành.
Sau khi Sở Hi Thanh đi vào tửu lâu này thì mới biết, tửu lâu Thúy Vân rất đặc
sắc, có tiếng lành đồn xa trong thành Tú Thủy này lại là sản nghiệp của Cẩm y
vệ.
Tàn Hiên đã bố trí tiệc rượu ở trong phòng.
Bữa tiệc này là ‘Kim lộc toàn tịch’ thượng đẳng nhất ở Thúy Vân Lâu, rượu là
rượu Lục Nghĩ nổi tiếng nhất quận Tú Thủy.
Tâm tình Tào Hiên khá phức tạp.
Chỉ mới hai tháng trước, hắn còn cảm khái tên nhóc này phát triển ra nhanh.
Kết quả là hơn hai tháng sau, Sở Hi Thanh đã có tư cách để hắn bày tiệc chiêu
đãi rồi.
Sở Hi Thanh là đường chủ Tây Sơn Đường, tuy rằng địa vị kém xa một Thiên
hộ Cẩm y vệ như hắn.
Tuy nhiên, Tây Sơn Đường là đường khẩu lớn nhất ngoài tổng đà của Thiết Kỳ
Bang, có năm trăm bang chúng, mà bản thân Sở Hi Thanh cũng là thiên kiêu
Thanh Vân Bảng, lại từng đánh bại quận quân Tây Sơn, nên không thể xem
thường.
Sở Hi Thanh bây giờ cũng tính là hào cường giang hồ trong toàn bộ quận Tú
Thủy này.
Tào hiên đã không thể đối xử với Sở Hi Thanh như một tên thuộc hạ bình
thường nữa.
“Tào mỗ đã đảm nhiệm Thiên hộ ở quận Tú Thủy này tận mười năm, cũng từng
gặp rất nhiều thiếu niên anh kiệt. Bọn họ có người thiên phú rất cao, có người
dũng mãnh quả cảm, có người trí kế thâm trầm, nhưng không có người nào
dũng nghị vô song, mưu lược hơn người như tiểu Sở ngươi.”
Tào Hiên chủ động mời một ly rượu, chậc chậc cảm thán không thôi: Năm
ngoái, ra nghe nói tiểu Sở dùng tám trăm tráng sĩ để lấy Tây Sơn, tru diệt Lưu
Định Đường, quả thực là làm cho ta khó tin, ta còn tưởng rằng thuộc hạ báo cáo
sai. Nào, làm một chén đi! Tiểu Sở chỉ mới ít tuổi mà đã hùng cứ một phương,
chấp chưởng Tây Sơn, tiền đồ rộng lớn, nên uống cạn một chén lớn.”
“Thiên hộ đại nhân quá khen, dũng nghĩ vô song với mưu kế hơn người cái gì
chứ? Lần này, ta có thể trở thành hương chính của trấn Tây Sơn cũng là nhờ
may mắn thôi, cũng là do bách tính địa phương nể mặt, đề cử ta lên làm hương
chính thôi.”
Sở Hi Thanh vừa cười vừa cụng chén với Tào hiên, nói chuyện kín kẽ không
một lỗ hổng: “Còn về phần tru diệt Lưu Định Đường gì gì đó là tuyệt đối không
có. Quan phủ đã điều tra chuyện này rồi, người này đã mất tích, tung tích không
rõ, chắc hẳn là đã đi xa, tiêu dao giang hồ rồi, có liên quan gì đến ta đâu?”
Tào Hiên thấy buồn cười.
Miệng tên nhóc này vẫn rất cứng, không chịu để lại chút nhược điểm nào trong
lời nói.
Hắn lắc lắc đầu, phản đối: “Tiểu Sở cần gì phải cẩn thận như vậy ở trước mặt
ta? Những năm gần đây, Lưu Định Đường bắt nạt hành hung, làm bừa làm càn,
không chuyện ác nào không làm, trong quận nha đã có hơn một trăm hồ sơ vụ
án liên quan đến hắn rồi. Ngươi là Phó bách hộ Cẩm y vệ chúng ta, là quan giết
giặc, há không phải thiên kinh địa nghĩa? Cần gì phải kiêng kị?”
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, nếu như ta tin ngươi thì ta mới là kẻ ngu xuẩn.
Hắn không cho ý kiến, mà hỏi ngược lại: “Không biết Thiên hộ đại nhân mời ta
đến đây là vì chuyện gì?”
Tào Hiên nghe vậy thầm than, rồi cũng vào đề tài chính: “Một là vì Thiết Kỳ
Bang, và hai huynh đệ Thiết Tiếu Sinh, Thiết Cuồng Nhân. Nhớ đến hai tháng
trước, ta đã có ý để ngươi năm vùng ở Thiết Kỳ Bang, hòng giám sát động tĩnh
của Thiết Kỳ Bang cho triều đình.”
“Khi đó ta cho rằng tu vị của tiểu Sở ngươi còn yếu, sau khi gia nhập Thiết Kỳ
Bang thì cũng chỉ lên làm đàn chủ là cùng. Không ngờ tiểu Sở ngươi lại là một
bước lên trời, lên làm đường chủ Tây Sơn Đường, đúng là mang lại cho ta một
niềm vui bất ngờ.”
Tào Hiên chú ý đến vẻ mặt chống cự của Sở Hi Thanh, hắn không để ý chút
nào, cười tủm tỉm rót chén rượu cho Sở Hi Thanh: “Yên tâm, Tào mỗ là người
văn minh, cũng biết giang hồ lấy nghĩa khí làm đầu. Vì vậy ta sẽ không để
ngươi làm việc gì gây bất lợi cho Thiết Kỳ Bang, cũng không để ngươi làm
chuyện không có nghĩa khí với huynh đệ.”
“Ta chỉ cầu ngươi một chuyện, sau khi ngươi làm chủ Tây Sơn Đường, có thể
dẫn dắt Thiết Kỳ Bang đi vào con đường lương thiện, không cấu kết tội phạm
giang hồ, không làm chuyện tai họa bách tính, cũng không dính líu đến đám
nghịch tặc lòng muông dạ thú, làm chuyện mưu phản và các loại hoạt động vận
chuyển quân giới và vi phạm lệnh cấm. Dù sao thì tiểu Sở ngươi cũng không
muốn Thiết Cuồng Nhân phạm vào tội mưu phản, đi lên con đường không lối
về, đúng không?”
Lời nói của hắn hàm chứa ý cười: “Nói thật, những chuyện làm ăn bây giờ của
Thiết Kỳ Bang như lũng đoạn đường thủy, trốn thuế lậu thuế, buôn bán muối,
dược liệu, đồ sắt. . . vân vân, tuy rằng cũng vi phạm pháp luật của triều đình,
nhưng liên quan gì đến Cẩm y vệ ta? Ta cũng lười quản. Không có Thiết Kỳ
Bang thì sẽ có Hắc Kỳ Bang, Bạch Kỳ Bang buôn bán kinh doanh thứ này, ta
nào quản được hết?”

Bình Luận (0)
Comment