Mấy vị sư huynh đệ kia nhất thời cũng cảm thấy hơi động lòng.
Đại ngộ của Thiết Kỳ Bang không tệ, Sở Hi Thanh lại là sư huynh của bọn họ,
làm việc ở Tây Sơn Đường há không phải tốt hơn những nơi khác hay sao?
Sở Hi Thanh nở nụ cười đáng yêu, bình dị gần gũi, vừa nói chuyện với mấy
người, vừa đi về phía tầng bảy.
Mấy người này cũng đi cùng hắn, tất cả đều đi nghiên cứu Chân Ý Đồ của
Dưỡng Nguyên Công.
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, đây thật sự là trùng hợp, miễn cho kế hoạch của
hắn bị sơ hở.
Khi đi đến tầng thứ năm, Sở Hi Thanh nhìn thấy Sở Vân Vân.
Nàng đang ôm một quyển điển tịch pháp thuật, tập trung nghiên cứu ở hành
lang.
Sở Hi Thanh dùng ánh mắt dò hỏi, liền nhìn thấy Sở Vân Vân hơi hơi gật đầu.
Ý là tất cả đã sẵn sàng.
Nụ cười của Sở Hi Thanh càng xán lạn hơn, hắn và mấy người cùng đi lên tầng
bảy, đi về phía Chân Ý Đồ của Dưỡng Nguyên Công.
Nhưng lúc này, Vương Chính bỗng nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thân
thể không tự chủ được mà ngã về phía trước, toàn thân lảo đảo. Hắn vô thức
đưa tay ra, cố gắng nắm lấy thứ gì đó để đứng vững, lại kéo đổ một cái giá sách
dày cộm và nặng nề xuống đất.
Sau khi Vương Chính ngã xuống đất, vẻ mặt mờ mịt không hiểu.
Hắn không hiểu vì sao một võ tu bát phẩm như mình, tại sao sẽ vô duyên vô cớ
mà ngã xuống đất?
Mà lúc này, mấy người đứng sau Vương Chính thì lại nhìn chằm chằm vào phía
sau giá sách với vẻ nghi ngờ không thôi.
Sau khi cái giá sách kia đổ xuống, để lộ ra một ngăn bí mật ở trong góc tường
phía sau.
Ngăn bí mật này chỉ có hai thước vuông, bên trong có vài cuốn sách và tranh
ảnh.
Hướng Quỳ ngẩn người, sau đó ánh mắt co lại, lại tỏ vẻ thản nhiên như không
có chuyện gì mà đi qua: “Không ngờ trong Tàng Kinh Lâu này còn có một cơ
quan như vậy? Thú vị!”
Hắn cầm một quyển sách lên, mở ra xem qua, sau đó sắc mặt chợt thay đổi.
Bức tranh này, tựa như là Chân Ý Đồ của Cửu Cung Kiếm mà Bá Võ Vương –
Tần Mộc Ca vẽ!
Hắn đã từng được nhìn thấy bút tích và Chân Ý Đồ của Tần Mộc Ca, nên chỉ
nhìn qua là nhận ra ngay!
Sở Hi Thanh cũng bu lại gần, liếc mắt nhìn xem: “Đây hình như là nét chữ của
Bá Võ Vương – Tần Mộc Ca? Các ngươi nhìn này, bên dưới còn có một chữ ký
tên ‘Mộc’.”
Hắn vừa nói xong câu này, mấy người ở phía sau lưng đều biến sắc mặt.
Thân thể của Vương Chính trên mặt đất cũng cứng đờ, toàn thân lập tức dựng
đứng lên như lò xo.
Sở Hi Thanh thì lại cầm một quyển trục khác ra xem.
“A! Hình như bức này cũng vậy à?”
Trong tấm đồ này có một hàng chữ: Ngày mùng 7 tháng chín, ta thấy phía nam
thành có ánh sáng màu đỏ son vọt lên trời, bắn thẳng lên tận trời xanh. Ta nghi
là có báu vật giấu ở nơi đó, nhưng vì sao nhân sĩ địa phương quận Tú Thủy lại
không biết chuyện này? Chờ tu vị của ta đến thất phẩm, có thể đi tìm tòi một
phen.
Dưới những chữ này còn có một bức tranh.
Sở Hi Thanh hơi cau mày: “Cái này giống như là một tấm bản đồ?”
Mấy người ở sau lưng hắn nghe thấy vậy, hô hấp của bọn họ lập tức biến thành
ồ ồ.
Hai người Hướng Quỳ và Vương Chính thì lại nghi ngờ không thôi.
Vị trí được tiêu ký trên bản đồ này, hình như là đại lao của Cẩm y vệ?
Hô hấp của mọi người càng ngày càng nặng nề hơn.
Chẳng lẽ bảo bối mà Bá Võ Vương – Tần Mộc Ca nói lại chính là Nghịch Thần
Kỳ?
Ký hiệu ở trên bản đồ, chính là nơi cất giấu Nghịch Thần Kỳ?
Hướng Quỳ híp mắt, cố gắng ghi nhớ bản đồ mà Sở Hi Thanh đang mở ra kia.
Sau đó, hắn tay chân nhanh nhẹn, bắt đầu mở các quyển trục và sách khác ra
xem.
Động tác của mấy người còn lại cũng không kém bao nhiêu.
Danh tiếng của Bá Võ Vương – Tần Mộc Ca quá lớn, được nhìn thấy bút tích
của nàng cũng là một loại phúc khí.
Tuy nhiên, khoảng tầm ba mươi hô hấp sau, bóng người của Diệp Kinh Nguyên
bỗng nhiên xuất hiện ở bên trong hành lang này.
Hắn liếc mắt nhìn mấy người Sở Hi Thanh, còn có mấy quyển trục trong tay
bọn họ, cùng với ngăn bí mật trên vách tường, lông mi trắng không khỏi cau lại,
sau đó nhìn về phía đệ tử chân truyền hai lá là Sở Hi Thanh, mở miệng hỏi:
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Hi Thanh thản nhiên, ung dung đưa tay khép quyển trục lại: “bẩm lâu chủ,
chúng ta vô tình phát hiện nơi này có một ngăn chứa bí mật, lại phát hiện bút ký
và Chân Ý Đồ mà Bá Võ Vương – Tần Mộc Ca ẩn giấu.”
Diệp Kinh Nguyên nhất thời sửng sốt.
Hắn đã tọa trấn ở Tàng Kinh Lâu tận mười một năm, vì sao lại không biết
chuyện này?
Phía sau giá sách này còn có một vách ngăn bí mật?
Sao trước kia mình lại không để ý đến?
Từ tầng thứ bảy trở lên của Tàng Kinh Lâu đều có trận pháp thanh khiết (làm
sạch), vừa có thể làm sạch lại có thể tránh ướt, nên không cần quét dọn tro bụi.
Bởi vậy những giá sách này vẫn nằm nguyên chỗ cũ, chưa từng bị di chuyển.
Trước kia, đám người Huyết Phong Đạo cũng chỉ dám chôn Bạo Viêm Phù từ
tầng năm trở xuống, bằng không thì sẽ bị Diệp Kinh Nguyên phát hiện ngay.