Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo âm trầm.
Hắn cũng hiểu, một khi con kênh đào này được khởi công, như vậy ý nghĩ bóp
chết Sở Hi Thanh và Tây Sơn Đường của hắn sẽ thất bại, mà đám hiệu buôn và
hào tộc địa phương đã trả các cửa hiệu ở trấn Tây Sơn kia, cũng sẽ sinh lòng
oán hận với hắn.
Sắc mặt quận úy Thẩm Chu càng khó coi hơn: “Tuyệt đối không thể để hắn làm
con kênh đào này, bằng không thì đám người chúng ta chống lại Thiết Kỳ Bang
kiểu gì?”
Thẩm Chu quay người nhìn Thượng Quan Thần Hạo: “Sau khi ta trở về, ta sẽ
báo cáo cho quận trưởng. Chuyện kênh đào là chuyện lớn của cả nước, há có
thể do một đám dân giang hồ hoàn thành? Kính xin Thượng Quan huynh giúp
ta.”
Thượng Quan Thần Hạo nghe vậy lại cười khổ một tiếng: “Thẩm huynh, cái
thằng nhãi ranh này đã mua tất cả đất sông Thần Tú đến núi Tây Sơn rồi. Hắn
nói muốn đào rãnh nước trong đất nhà mình, chúng ta lấy danh nghĩa gì để
quản? Còn nữa, ngươi đừng quên Tổng đốc Đông Châu là người thân của Lâm
Hải Chu gia. Nếu như nha môn của châu đồng ý, thì nha môn quận Tú Thủy
không thể làm gì.”
Thẩm Chu ngẩn người, sau đó nhíu chặt lông mày: “Cũng không thể ngồi yên
không để ý đến chứ?”
Một khi con kênh đào này hoàn thành, tất cả thế lực của Thẩm gia ở trấn Tây
Sơn sẽ hóa thành hư không.
Con kênh đào này, chỉ có thể xuất từ trong tay Thẩm gia.
“Khẳng định là không thể ngồi yên chờ chết rồi, nhưng mà phương diện quan
phủ chỉ có thể ngăn cản ba năm ngày là sẽ bị hóa giải thôi.”
Thượng Quan Thần Hạo nheo mắt lại: “Muốn ngăn cản con kênh đào này,
chúng ta còn phải nghĩ biện pháp khác.”
. . .
Khi Ngụy Dương mơ mơ màng màng tỉnh lại từ cơn hôn mê, ngoài cửa sổ đang
có mưa rơi.
Vừa đúng chạng vạng, tia sáng trong phòng hơi u tối, khiến cho Ngụy Dương
còn tưởng mình đã ở trong địa phủ.
Mãi cho đến khi một cô bé mặc quần áo nha hoàn ôm một cái chậu đồng đi vào.
Nàng nhìn thấy Ngụy Dương đã tỉnh lại, đầu tiên là kinh ngạc mà trợn tròn mắt
lên, sau đó liền thả chậu đồng xuống, vội vã chạy ra ngoài.
Không lâu sau, Lý Thần Sơn cất bước đi vào từ ngoài cửa.
Hắn nhìn Ngụy Dương, cười nói: “Tỉnh rồi? Chậc, nhìn vẻ mặt này của ngươi,
cứ như là nhìn thấy quỷ vậy.”
Ngụy Dương đã ngồi dậy từ trên người.
Hắn phát hiện mình vẫn còn là thân thể máu thịt, chỉ có nguyên khí là tương đối
yếu.
Tuy nhiên, vết thương trên người của hắn đã được xử lý, xương gãy cũng được
nối lại, gân mạch bị đánh gãy cũng được chữa trị.
Có thể thấy, đây tất nhiên là một vị danh y.
Thủ đoạn nối xương tục mạch của người này cực kỳ tốt, không để lại bất cứ hậu
hoạn gì cho Ngụy Dương.
“Ngươi là Lý Thần Sơn?” Ngụy Dương nhìn Lý Thần Sơn với vẻ mặt khó có
thể tin, sau đó rơi vào suy tư: “Ta nhớ mình đang ở đại lao Cẩm y vệ trước khi
hôn mê, là Thần Sơn ngươi cướp ngục cứu ta? Ơn này không biết nói sao cho
hết. . .”
“Khoan cảm ơn!” Lý Thần Sơn ngồi xuống một bên giường, lắc đầu, đánh gãy
lời nói của Ngụy Dương: “Là đường chủ nhà ta cướp ngục cứu ngươi, chứ
không phải Lý mỗ, ta nhiều nhất là trợ thủ mà thôi.”
Ngụy Dương nghe vậy thì sững sờ: “Đường chủ?”
“Đường chủ Sở Hi Thanh của Tây Sơn Đường Thiết Kỳ Bang!” Lý Thần Sơn
hơi gật đầu, đồng thời chỉ chỉ vào hình thêu Thiết Kỳ trên áo mình: “Ngươi ở
quận Tú Thủy lâu rồi, chắc hắn cũng từng nghe danh Thiết Kỳ Bang nhỉ? Như
ngươi đã thấy, bây giờ ta cũng là một thành viên của Tây Sơn Đường Thiết Kỳ
Bang.”
Ngụy Dương đương nhiên đã từng nghe nói đến Thiết Kỳ Bang, nhưng lại chưa
từng nghe nói đến Tây Sơn Đường của Thiết Kỳ Bang.
Trấn Tây Sơn vẫn luôn làm trong sự khống chế của Hải Thanh Bang cơ mà?
Người đã ra tay với Lưu gia, chính là đường chủ Lưu Định Đường của Tây Sơn
Đường Hải Thanh Bang.
Đúng là hắn đã nghe nói qua về Sở Hi Thanh, một thanh niên tuấn kiệt xuất sắc
nhất trong những năm gần đây của quận Tú Thủy, xếp hạng 60 trên Đông Châu
– Thanh Vân Bảng.
Sao người này đã biến thành một đường chủ rồi?
Còn nữa, Lý Thần Sơn đường đường là Trí Quả giáo úy của Thần Sách Đô, làm
sao lại gia nhập một bang phái giang hồ?
Nhưng hắn lập tức nghĩ đến những lời đồn trước khi mình bị bắt.
Có người nói Thần Sách Đô đã bị diệt sạch ở Lạc Phượng Sơn.
Ngụy Dương trong lòng cả kinh, bỗng nhiên đứng lên: “Lý Thần Sơn, Thần
Sách Đô chúng ta bị tiêu diệt thật rồi? Còn nữa, cháu gái của ta đâu? Nếu các
ngươi đã cứu ta, như vậy có biết Lưu Nhược Hi hay không?”
“Chậc! Thần Sách Đô chúng ta đúng là mất gần hai vạn huynh đệ ở Lạc Phượng
Sơn, nhưng không thể nói là bị tiêu diệt sạch. Năm vạn huynh đệ và hai vị phó
tướng đều đã bình an, bây giờ xé chẵn ra lẻ mà thôi. Sớm muộn gì chúng ta
cũng đòi lại phần nợ máu này. Tần Thắng và hoàng đế lão nhi, tên nào cũng
đừng hòng thoát.”
Lý Thần Sơn nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia lăng lệ, sau đó lại nở nụ
cười: “Còn về phía Lưu Nhược Hi, nàng không có chuyện gì. Hai mươi ngày
trước, đường chủ của chúng ta đã tiêu diệt Lưu Định Đường, sau đó cứu nàng ra
ngoài rồi, bây giờ nàng cũng ở Tây Sơn Đường, đảm nhiệm chức chưởng sự
trong phòng thu chi của đường khẩu.”
“Tuy nhiên, không khéo chính là hôm nay võ quán Chính Dương ở trong thành
tổ chức cử hành ‘Nhiên Huyết pháp tế’, nàng được Cẩm y vệ đề cử đi qua tiếp
xúc với Huyết Nguyên Đồ Trụ, thức tỉnh thiên phú huyết mạch. Huynh muội
đường chủ cũng ở bên đó.”