Diệp Kinh Nguyên bật cười một tiếng: “Cho ngươi xem cũng được, nhưng
ngươi bảo Sở Hi Thanh tự mình biểu diễn cho ngươi xem, không phải nhanh và
tiện hơn sao? Hơn nữa, như vậy vừa có hình lại vừa có thần, còn mạnh hơn xem
Chân Ý Đồ nhiều. Hắn là đệ tử của ngươi, chắc chắn sẽ không từ chối.”
Diệp Tri Thu nghe vậy liền hừ một tiếng, ánh mắt khó lường: “Lấy ra đây đi,
ngươi quản nhiều như vậy làm gì?”
Nếu thật sự phải thỉnh giáo Sở Hi Thanh, vậy uy nghiêm của nàng phải để ở
đâu?
. . .
Sáng sớm hôm sau, hầu như tất cả địa chủ hào cường có hơn ba ngàn mẫu đất ở
trấn Tây Sơn, đều nhận được thiệp mời của Sở Hi Thanh, mời bọn họ gặp mặt
trò chuyện, uống rượu ở Sơn Hà Lâu vào lúc giờ thìn.”
Sơn Hà Lâu ở ngay bên cạnh Sở trạch, vừa mới mở tiệm vào tết nguyên tiêu, lấy
thức ăn ngon và rượu ngon để nổi danh ở Tây Sơn, dẫn đến rất nhiều khách
khứa, có thể nói là đông như trẩy hội.
Tuy nhiên, đến đầu giờ thìn, khi Sở Hi Thanh đi vào Sơn Hà Lâu, tòa tửu lầu
vẫn luôn đông không có chỗ ngồi này đã vắng ngắt.
Mãi cho đến khi gần buổi trưa, mới có khách lục tục đi đến.
Địa chủ lớn nhất ở trấn Tây Sơn là Văn Thiên Tài, mãi cho đến khoảng buổi
trưa bốn khắc thì hắn mới khoan thai đi đến trấn.
Khi hắn và mấy vị bạn tốt đi xuống xe ngựa, liền nhìn thấy cửa Sở trạch có bảy
chiếc xe ngựa. Một đám thanh niên cao to, cơ bắp cuồn cuộn đang đỡ hàng hóa
từ trên xe xuống.
Tất cả đều là những binh khí sáng loáng, còn có các loại giáp da đa dạng.
Đại Ninh không cấm dân gian giữ binh khí, mà chỉ cầm các loại binh khí nặng
dùng trong quân đội, hoặc là các loại binh khí cỡ lớn như máy bắn đá và trọng
nỏ.
Binh khí ở trên mấy chiếc xe ngựa này, cơ bản đều là binh khí được pháp luật
cho phép sử dụng. Hơn nữa, tất cả đều vô cùng tinh tế, mặc kệ là binh khí hay là
chiến giáp, thì đều có trình độ cửu phẩm thượng.
“Đây là vũ khí mà Tây Sơn Đường mua cho bang chúng? Vị đường chủ Tây
Sơn Đường này chịu chu thật! Chậc chậc! Đầy đủ năm trăm bộ giáp da cửu
phẩm thượng, hai trăm thiết thuẫn cửu phẩm thượng, năm trăm thanh đao
thương cửu phẩm thượng, cái này cần phải mất đến mười mấy vạn lượng bạc
đấy nhỉ?”
Văn Thiên Tài khoảng ba mươi tuổi, dáng người to mọng rộng lớn, mập đến
mức khiến cho người ta không thể nhận ra cổ của hắn.
Vị này thưởng thức một đôi hạch đào trong tay, vừa tràn đầy phấn khởi mà nhìn
bảy chiếc xe ngựa kia.
“Tuy nhiên, mang những thứ đồ này ra cho ai xem? Còn cố tình chọn đúng lúc
này, là muốn thị uy với chúng ta hay sao?”
Một trung niên nho nhã đi xuống xe ngựa ở sau lưng Văn Thiên Tài.
Khuôn mặt của hắn hơi xanh, dưới hàm có một chòm râu dài, có vẻ phong thần
tuấn dật.
Người này tên là Ân Dương, tuy rằng không được xếp hạng trong số địa chủ ở
Tây Sơn, nhưng cũng có danh tiếng lừng lẫy ở quận Tú Thủy này.
Hắn được xưng là Vân Hạc Đao, đệ nhất cao thủ trấn Tây Sơn.
Vân Hạc Đao – Ân Dương cũng nhìn bảy chiếc xe ngựa kia một chút, sau đó
mỉm cười nói: “Hết trò, làm trò cười cho người trong nghề.”
Hắn lắc lắc đầu, hướng về phía Sơn Hà Lâu ở phía trước.
Khi mấy người đi vào tầng ba, thì phát hiện trong này đã có rất nhiều người
đang ngồi.
Toàn bộ địa chủ hào cường, đại tộc địa phương trong phạm vi trấn Tây Sơn, nên
đến thì đều đến.
Bọn họ ngồi túm năm tụm ba, từng bàn từng bàn thảo luận chuyện trên trời dưới
biển, cười nói vui vẻ, làm cho tửu lâu trở nên khá náo nhiệt.
Sở Hi Thanh thì lại ngồi ở trên một cái bàn bát tiên ở trung ương, dáng vẻ khá
cô đơn.
Hắn lại không ngần ngại chút nào, lúc này hắn đang cầm một quyển sách, dáng
vẻ rất tập trung. Hoàn toàn không coi những ánh mắt hàm chứa ác ý và những
lời nói giễu cợt kia vào đâu.
Sau lưng Sở Hi Thanh thì lại có hai người khác.
Một người là đàn chủ Chu Lương Thần của ‘đàn chữ Lương’, một người là đàn
chủ Lý Thần Sơn của ‘đàn chữ Sơn’.
Sắc mặt cả hai đều lạnh lùng, chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt lạnh lùng và
nghiêm nghị để nhìn đám khách khứa bên trong lầu, khiến cho đám khách khứa
kia cũng không dám quá coi thường vị đường chủ trẻ tuổi của Tây Sơn Đường
này.
Văn Thiên Tài cảm thấy hơi bất ngờ, cuộc thảo luận hôm nay là về thuế đầu
người và thuế ruộng ở trấn Tây Sơn, thế mà Sở Hi Thanh lại không gọi Thiết
Tiếu Sinh đến tọa trấn.
Văn Thiên Tài lập tức thu hồi nghi ngờ của mình.
Chỉ vì lúc này, tất cả mọi người ở trong lầu đều đã đứng dậy, dồn dập chào hỏi
hắn và Vân Hạc Đao – Ân Dương.
“Vân huynh và ân đại hiệp, hai vị đã đến rồi. hai người đến muộn, buổi thảo
luận này cũng không thể bắt đầu.”
“Cuối cùng thì hai vị cũng đến, thật là khiến cho chúng ta chờ mong mãi.”
“Hai vị đều là trụ cột của trấn Tây Sơn chúng ta, chuyện của trấn Tây Sơn này,
vẫn phải dựa vào hai vị giữ gìn lẽ phải.”
“Vân huynh, mới nửa tháng không gặp, Vân huynh ngươi lại phát tướng rồi.”