Bá Võ - Khai Hoang

Chương 455

Vì đối phó với chuyện thuế má lần này, hắn không thể không tuyển thêm 180
bang chúng từ bến tàu và Cổ Thị tập. Chỉ là tiền trợ cấp gia đình cho những
người này thôi, cũng đã mất mấy vạn lượng bạc rồi.
Sau đó, hắn còn phải vay mười mấy vạn lượng bạc từ bên Lâm Hải, để mua
pháp khí binh khí áo giáp cho 680 bang chúng này nữa.
Việc này có chút đau ‘bi’, sau khi hắn lên làm đường chủ Tây Sơn Đường, vẫn
không lấy được một xu nào, trái lại còn làm cho mình nợ gần 20 vạn lượng bạc
rồi.
Sở Hi Thanh lại không thể không bỏ số tiền này ra.
Trong số của cải của Lưu Định Đường, đáng giá nhất chính là những cái ‘Tứ tí
trọng nỏ’ kia. Binh khí và pháp khí lại không có bao nhiêu, chỉ có hơn 300 binh
khi nhập phẩm, hơn sáu mươi áo giáp.
Vấn đề là đám ‘Tứ tí trọng nỏ’ kia, là không thể nào kéo ra khỏi thành với quy
mô lớn được.
Mà một khi hắn muốn tấn công đám thế gia hào tộc kia, trình độ trang bị của
bang chúng Tây Sơn Đường sẽ phải chịu thiệt.
Đặc biệt là áo giáp, một cái áo giáp tốt sẽ trợ giúp rất nhiều cho võ tu cấp thấp,
có thể làm cho sức chiến đấu của bọn họ tăng gấp bội. Nhưng một cái giáp da
cấp độ nhập phẩm cũng có giá cực kỳ đắt.
Nếu Sở Hi Thanh muốn trả nợ, nếu hắn muốn giao nộp thuế. Vậy hắn không thể
không nhìn chằm chằm vào tài sản của đám thế gia này.
Cái gọi là người không ăn tiền bất nghĩa thì không giàu, ngựa không ăn đêm thì
không béo. . .Nếu muốn có tiền nhanh, vẫn phải đi giết người phóng hỏa.
Tuy nhiên, không thể nói mấy câu này cho một thanh niên sáng sủa như Chu
Lương Thần được.
Lý Thần Sơn thì lại đứng ở gần lan can, nhìn bóng lưng đi xa của Văn Thiên
Tài, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ và khát vọng.
Cái tên béo đáng chết này, trên người có tận năm cái pháp khí lục phẩm, thật sự
là phung phí của trời!
Hắn rất tán thành Sở Hi Thanh, đúng là nên dùng mấy người này để lập uy.
Vấn đề là hai mươi ngày sau, bọn họ có thể bắt được mấy thế gia này hay
không?
Nhưng đúng lúc này, Tả Thanh Vân đi từ dưới lên, đi đến trước mặt Sở Hi
Thanh.
“Khi ta đến thì thấy mặt mũi mấy người kia đen xì, xem ra các ngươi thảo luận
không vui vẻ?”
Tả Thanh Vân vừa nói vừa đặt một phần công văn vào trước mặt Sở Hi Thanh:
“May mắn không làm nhục mệnh, chuyện đã ổn thỏa rồi. Cha ta nói, hai mươi
ngày sau, ngươi không cần báo lên quan phủ, trực tiếp ra tay là được rồi. Đến
khi đó, hắn sẽ trực tiếp đóng ấn rồi đưa công văn mà ngươi nộp lên trên.”
Chu Lương Thần ở bên cạnh quét mắt nhìn công văn kia một chút, sau đó liền
kinh hãi.
Đây là một phần tội danh ‘Dùng võ trang để chống nộp thuế’, tịch thu tất cả
ruộng đất và tài sản của Văn Thiên Tài và Vân Hạc Đao – Ân Dương, còn có tất
cả điền sản của Đơn gia ở phía bắc trấn, tất cả đàn ông bị đầy đi U Châu. Có
điều, ngày ký tên lại là ngày 10 tháng 2, cũng chính là hai mươi ngày sau.
Nói cách khác, đến thời gian này, Sở Hi Thanh có thể dựa vào cái công văn này,
để trực tiếp ra tay với ba nhà này.
Sở Hi Thanh thì lại khẽ mỉm cười, ôm quyền nói: “Thay ta cảm ơn lệnh tôn!’
“Không cần, ngươi trả tiền rồi, tận ba vạn lượng cơ mà, có chuyện gì mà không
làm được chứ?”
Tả nha nội cười một tiếng: “Hơn nữa, việc này cũng rất đơn giản, tuy rằng quận
trưởng đại nhân thiên thị Thượng Quan gia và Thẩm gia, nhưng có thể can thiệp
vào việc thuế xuân của năm nay, thì hắn chỉ có thể vui vẻ. Dù sao thì thuế càng
nhiều, thành tích của hắn lại càng nhiều. Cha ta nói, yên tâm làm là được,
nhưng nếu như ngươi không bắt được bọn họ, thì hắn cũng không quản.”
Lúc này, Sở Hi Thanh lại phát hiện vẻ mặt của Tả nha nội hơi suy sụp, mi mắt
cũng hiện lên vẻ tâm sự nặng nề.
Hắn đang muốn hỏi cho ra nhẽ, chợt thấy có hai người đi lên trên này.
Một người là Hướng Quỳ của Bắc Thiên Môn, còn moojtn gười là Vương
Chính của Nam Thiên Môn.
Sau khi đi lên lầu, Hướng Quỳ vừa cười vừa ôm quyền về phía Sở Hi Thanh.
“Sở sư huynh, ngày hôm trước Sở sư huynh đã từng đáp ứng cho tiểu đệ một
bát cơm ăn, không biết lời đó của sư huynh còn tính không?”
Vương Chính ở phía sau lại nhìn Hướng Quỳ với ánh mắt âm lãnh.
Hắn bị giam lỏng mãi cho đến tận năm ngày trước mới được thả ra.
Hôm nay, hắn đến tìm Sở Hi Thanh là vì muốn tìm một công việc để che dấu tai
mắt của người khác, nhưng lại gặp phải tên đệ tử Bắc Thiên Môn cực kỳ nham
hiểm này.
Sau đó, Vương Chính cũng thi lễ về phía Sở Hi Thanh: “Sở sư huynh, Vương
mỗ xưa nay đều kính phục lòng nhân nghĩa và cách làm người của ngài, hôm
nay nguyện ý đi theo, ra sức trâu ngựa cho ngài.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì rất bất ngờ, sau đó lại cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn biết thực lực và tu vị của hai người này đều rất không tầm thường.
Sở Vân Vân từng nói hai tên nằm vùng của Nam Bắc Thiên Môn này đều có
thực lực thất phẩm.
Nhưng mà chuyện này là sao?
Tây Sơn Đường của hắn dứt khoát đổi tên thành Nằm Vùng Đường đi.
Người trong đường khẩu không phải nằm vùng thì cũng là trọng phạm bị triều
đình truy nã. 

Bình Luận (0)
Comment