Sở Hi Thanh lòng thầm nói những người này cũng rất thông minh.
Hắn không thể làm gì khác, chỉ có thể mở miệng động viên, lại lấy mấy trăm
lượng bạc ra để an ủi mấy vị tiên sinh phòng thu chi, vừa để người của đàn chữ
Nguyên đi điều tra thân phận của những kẻ này.
Nhưng lần đầu tiên ra quân, Tây Sơn Đường không những không thu được chút
thuế má nào từ đám địa chủ hào cường, mà còn không thu nổi một đấu gạo nào
từ đám nông dân trong thôn.
Sở Hi Thanh cũng không để ý lắm.
Không thu được thì không thu, hắn dứt khoát gọi tất cả người của mình về, tập
trung vào trấn Tây Sơn và dọc tuyến kênh đào, bỏ mặc những nơi còn lại của
Tây Sơn.
Ngày mùng 2 tháng 2 rồng ngẩng đầu, rốt cuộc bảo đao lục phẩm mà Sở Hi
Thanh nhờ Thiết Kỳ Bang mua cho cũng được đưa đến.
Đao tên Tốn Phong Chấn Lôi Đao, là một đôi tử mẫu Nhạn Linh Đao.
Tử mẫu Nhạn Linh Đao có nghĩa là song đao, một mẫu một tử, một dài một
ngắn, một chủ một phó.
Chủ đao dài bốn thước hai tấc, phó đao thì lại dài khoảng ba tấc, có thể thông
qua khóa để khảm vào mặt trái của chủ đao, khiến cho uy lực và trọng lượng
của chủ đao được tăng lên trên diện rộng.
Mà một khi tháo ra, thì chúng lượng của chúng nó lại nhẹ hơn trọng lượng của
bảo đao lục phẩm bình thường.
Ngoài ra, thân đao còn được hòa một lượng Vĩnh Hằng Tinh Thiết to bằng
móng tay, khiến cho thân đao cực kỳ cứng rắn, độ cứng đuổi sát tứ phẩm.
Bên trong còn trộn lẫn bột phấn Tích Địa Tiên Thạch, ngưng tụ lực lượng
nguyên từ, có thể hấp thu và khắc chế tất cả các loại ám khí bằng kim loại.
Thanh Tốn Phong Chấn Lôi Đao này rất thích hợp với hắn, vừa có thể đơn đấu,
mà cũng có thể chém giết quần chiến.
Tuy nhiên, giá cả của nó cũng cực kỳ đắt, cao đến tận 37.000 lượng bạc.
Sở Hi Thanh không thể không bù thêm 17.000 lượng bạc cho Thiết Kỳ Bang.
Ngày mùng 5 tháng 2, Sở Hi Thanh dùng danh nghĩa cổ phần kênh đào dưới tên
của mình, vay mười vạn lượng bạc từ mấy mấy nhà tiền trang bên Lâm Hải,
theo quy củ là chín ra mười ba vào. (lấy 9 trả 13)
Thời gian gần đây, việc kinh doanh binh khí bên Cổ thị tập bỗng nhiên trở nên
rất hot.
Các địa chủ cường hào của Tây Sơn đều đang trắng trợn mua binh khí và vũ khí
quân dụng.
Theo tin tức của Thiết Kỳ Bang, chỉ vẻn vẹn cuối tháng một, đã có hơn ba ngàn
binh khí, hơn 200 giáp da, hơn 300 cây cung nỏ cấp nhập phẩm đã chảy vào
trấn Tây Sơn.
Còn có một lượng lớn nhân vật giang hồ được thuê đến Tây Sơn.
Trước đây không lâu, Sở Vân Vân một mình đi dạo một vòng ở nông thôn, phát
hiện mới đầu xuân, mà đồng ruộng lại không có một bóng người.
Tất cả địa chủ cường hào ở Tây Sơn đều không có tâm tư trồng trọt, thủ hạ gia
tướng và tá điền của bọn họ đều được võ trang đầy đủ, tất cả đều tập hợp ở sân
phơi lúa, khua chiêng gõ mõ luyện tập võ nghệ, thao diễn chiến trận.
Cảnh này khiến cho toàn bộ bầu không khí trong và ngoài trấn Tây Sơn đều xơ
xác tiêu điều, giương cung bạt kiếm.
Chỉ cần nhìn thế trận của đám địa chủ cường hào Tây Sơn, cũng biết bọn họ đã
quyết tâm chống nộp thuế đến cùng.
Sở Hi Thanh không thể không phòng ngừa chu đáo, tạm thời chuẩn bị một món
tiền vốn để đối phó với trận chiến này.
Ví dụ như phù lục, mũi tên, còn cả tiền trợ cấp, tiền chôn đốt. . . vân vân, tất cả
đều cần đến tiền.
Lục Loạn Ly cười nhạo hắn có tâm tính đánh bạc, đặt tất cả gia sản của mình
vào trận chiến này.
Kết quả của trận chiến này, hoặc là hắn phá nhà diệt tộc Văn Thiên Tài và Vân
Hạc Đao – Ân Dương, hoặc là Sở Hi Thanh mất cổ phần của kênh đào, chật vật
trốn khỏi Tây Sơn.
Thắng thì tốt, ít nhất thì trả nợ là không thành vấn đề.
Một khi thua, thì sẽ mất tất cả.
Sở Hi Thanh lại không cho rằng mình đang đánh cược.
Hắn sẽ thất bại sao?
Sở Hi Thanh nhìn Sở Vân Vân ở bên trái mình, lại nhìn qua Lục Loạn Ly ở bên
phải mình.
Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía xa, nhìn về phía đám thuộc hạ và nằm vùng,
phản tặc đang huấn luyện trên thao trường kia, còn cả tên Chu Lương Thần có
tâm tính thiện lương kia nữa.
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, có những nhân vật thâm tàng bất lộ này giúp đỡ,
mình có muốn thua cũng khó. . .
Ngày mùng 7 tháng 2, ngay trong đêm trước khi đến kỳ hạn hai mươi ngày,
trong kho thuế của trấn Tây Sơn chỉ có ba vạn thạch gạo và bốn vạn lượng bạc.
Con số này được thu từ chính trong trấn Tây Sơn và những khu vực ở quanh
trấn.
Vượt qua phạm vi ba dặm, thì không thu được một xu một hạt gạo nào.
Ngày mùng 8 tháng 2, sáng sớm.
Trong một gian phòng yên tĩnh của Sở trạch, Sở Vân Vân ngồi khoanh chân, cột
cờ Nghịch Thần Kỳ nằm trên đầu gối của nàng.
Phía trước nàng là Sở Hi Thanh, hắn đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, toàn
thân bị một ngọn lửa trắng thiêu đốt.