Quận thừa Tả Thiên Lộ nói đến đây, lập tức chú ý đến ánh mắt giễu cợt của Tả
Thanh Vân.
Tả Thiên Lộ bỗng nhiên hiểu ra.
Kẻ sĩ không thể không có ý chí kiên định, trọng trách thì nặng mà đường thì xa.
Người phải làm nhiệm vụ của mình, cớ gì ngại khó ngại xa?
Trong mắt của mình, họa phúc của bách tính và an nguy của thầy là nhân và
nghĩa của mình, hắn có thể vì thế mà không tiếc tất cả.
Còn tại trong lòng của Tả Thanh Vân, Sở Hi Thanh là bạn bè, mà con trai mình
coi trọng nhất là nghĩa khí bạn bè, tình hình gia đình, nó cũng sẽ liều tất cả vì
những thứ đó.
Quận thừa Tả Thiên Lộ khẽ thở dài, thu hồi câu chuyện.
Thần thái hắn tiêu điều, cất bước đi về phía chủ viện, giọng nói dứt khoát cứng
rắn: “Nói chúng là hôm nay không cho phép ngươi bước ra ngoài một bước! Ta
sẽ để người nhìn chằm chằm vào ngươi. Trước kia ta đã nói với ngươi rồi, chọn
bạn thì phải tinh mắt, Sở Hi Thanh không có tương lai. Bình thường ngươi
muốn hồ đồ thế nào thì ta cũng mặc, nhưng hôm nay nhất định phải nghe ta,
đừng đi tìm Sở Hi Thanh nữa.”
Tả Thanh Vân nhíu chặt lông mày, ánh mắt khó hiểu: “Ngươi dựa vào cái gì mà
cho rằng tiểu Sở sẽ xong đời?”
“Cái này há còn không rõ ràng?” Quận thừa Tả Thiên Lộ cảm thấy buồn cười:
“Hắn rất thông minh, mặc kệ là ý tưởng xây dựng kênh đào, hay là hành động
bỏ nhiều tiền để mua công văn từ nha môn, tất cả đều thấy được sự thông minh
và cẩn thận của hắn.”
“Tuy nhiên, người này có một tật xấu giống như Thiết Cuồng Nhân, xuất thân
từ tầng chót lại có dã tâm bừng bừng, mơ tưởng xa vời, không tự hiểu lấy mình.
Lợi ích của con kênh đào kia quá to lớn, to lớn đến mức hắn không thể giữ
được.”
“Dựa vào cái gì mà không giữ được?” Tả Thanh Vân cười gằn: “Chỉ bằng mấy
tên rác rưởi Thẩm Chu và Thượng Quan Thần Hạo kia?”
“Thượng Quan Thần Hạo có tâm tính của kiêu hùng, co được dãn được. Từ khi
hắn lên làm gia chủ thì thế lực của Thượng Quan gia đã mở rộng gần gấp đôi,
ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng hắn là phế vật? Còn về phần Thẩm Chu, hắn
chuyên về kinh doanh, sau khi Anh Ma Cốc mà Thẩm gia coi như sinh mạng bị
hủy, tình hình kinh tế của nhà hắn vẫn không tụt xuống, từ đó có thể thấy được
năng lực của hắn.”
Quận thừa Tả Thiên Lộ liếc mắt nhìn Tả Thanh Vân: “Nếu như hai người này
còn chưa đủ, vậy thì thêm quận trưởng phu nhân nữa thì sao?”
Con ngươi của Tả Thanh Vân co rút lại, ngây người tại chỗ: “Quận trưởng phu
nhân? Nhưng mà nếu như quận trưởng đại nhân cũng nhúng tay vào, thì sao
ngươi có thể lấy được công văn cho Sở Hi Thanh?”
“Thượng Quan Thần Hạo muốn tê liệt ý thức phòng bị của Sở Hi Thanh, cho
nên không thèm cản trở mà thôi.”
Quận thừa Tả Thiên Lộ lắc đầu: “Hơn nữa, trong mắt của quận trưởng, Sở Hi
Thanh thắng, thì hắn có thể lấy hơn ba phần thuế so với năm ngoái, còn có thể
giở trò với đám địa chủ kia, sẽ kiếm được không dưới năm mươi vạn lượng bạc.
Sở Hi Thanh thua, thì quận trưởng có thể lấy một phần cổ phần của kênh đào
Tây Sơn, đó là ít nhất. Dù thế nào thì hắn cũng thắng, tại sao lại không đáp
ứng?”
Tả Thiên Lộ chắp tay sau lưng, men say mông lung, dáng người loạng choạng
đi về phía trước: “Ngươi nhất định cho rằng Sở Hi Thanh có Thiết Kỳ Bang làm
ô dù, lần này nhất định sẽ không thua. Nhưng ngươi đừng quên, quận trưởng
phu nhân xuất thân từ môn phái nào, chung quanh đây lại có bao nhiêu thế lực
là đồng môn với quận trưởng phu nhân.”
Tả Thanh Vân ngưng thần nghiền ngẫm, sau đó con ngươi co rút lại.
Là Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở hồ Đông Dương trên thượng du sông Thần Tú!
Long đầu Nhậm Đạo Hành và quận trưởng phu nhân đều xuất thân từ Nam Hải
kiếm phái.
Hắn nắm chặt song quyền, đầu ngón tay đã đâm vào da thịt mà vẫn không hay
biết.
Lúc này, Tả Thanh Vân chỉ có một ý nghĩa, đó chính là nghĩ cách chạy ra khỏi
nơi này, nhất định phải ngăn cản Sở Hi Thanh xuất bình đánh Văn gia bảo.
Đó là một cái dương mưu, cũng là một cái bẫy.
Những người kia ép Sở Hi Thanh tấn công Văn gia bảo, là chuẩn bị diệt trừ Tây
Sơn Đường của Sở Hi Thanh trong một lần!
Cùng lúc đó, tổng đà của Thiết Kỳ Bang.
Thiết Cuồng Nhân nhìn Ngô Mị Nương ở trước mặt, hắn híp mắt lại, hai mắt
sắc bén như kiếm: “Mị Nương, ngươi xác định là Thập Thất Liên Hoàn Ổ muốn
ra tay với Thiết Kỳ Bang ta?”
“Ta lừa ngươi thì có lợi ích gì?” Ngô Mị Nương cầm cái tẩu thuốc lá nhỏ của
nàng mà nuốt mây nhả khói: “Năm ngày trước, Long đầu Nhậm Đạo Hành của
Thập Thất Liên Hoàn Ổ đã triệu tập tám mươi chiếc thuyền lớn, tám người
ngàn, lúc này đang ẩn núp ở gần quận Tầm Dương, các ngươi điều tra một chút
là sẽ biết chuyện này thôi.”
“Ta biết Kỳ chủ ngươi đã tụ tập hai ngàn tinh nhuệ, chuẩn bị bảo vệ cho Tây
Sơn Đường. Nhưng vị Nhậm long đầu kia sẽ chờ binh mã tinh nhuệ của Thiết
kỳ chủ ngươi lên bờ, sau đó xuôi dòng mà xuống, càn quét tất cả bến tàu và tất
cả phân đường của các ngươi.”