Bá Võ - Khai Hoang

Chương 470

Diêm Quá không nhìn thấy rõ tình hình bên trong, hắn chỉ trông thấy bảy mươi
tên bang chúng của Tây Sơn Đường đang canh giữ ở gần cổng lớn của Văn gia
bảo. Bọn họ kết thành một chiến trận loại nhỏ, mặt quay về phía quận quân Tây
Sơn.
Người cầm đầu, chính là Lưu Nhược Hi, đàn chủ đàn chữ Hi của Tây Sơn
Đường.
“Chuyện gì thế này?”
Diêm Quá bỗng nhiên kéo dây cương, hắn nhìn về phía tòa ổ bảo kia với ánh
mắt nghi ngờ không thôi.
“Không thấy tung tích của đại bộ phận nhân mã Tây Sơn Đường, bọn họ chạy
rồi? Hay là đánh vào bên trong ổ bảo rồi? Văn Thiên Tài phế vật như vậy sao?”
Ngay khi hắn dừng ngựa quan sát, thì màn sương trắng bao phủ ổ bảo lại càng
nồng nặc hơn, diện tích cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng to lớn hơn. Một
lượng lớn khói đặc trộn lẫn trong đó, làm cho Diêm Quá không thể nhìn thấy
tình hình ở bên trong ổ bảo.
Ngay sau đó, có hai tên kỵ sĩ mặc giáp nhẹ quất ngựa chạy vội đến trước mặt
Diêm Quá.
Đây là thám kỵ của quận quân Tây Sơn.
Diêm Quá dụng binh cực kỳ cẩn thận.
Đặc biệt là khi đối mặt với Sở Hi Thanh đã từng dùng sức của ba người để đánh
tan quận quân Tây Sơn, nên hắn lại càng cẩn thận hơn.
Bởi vậy, dù cho Thẩm gia trong thành Tý Thủy đã chuẩn bị từ trước, đã điều
không ít cao thủ vào trong ổ bảo, nhưng hắn vẫn kiên trì phái mười mấy vị thám
kỵ, giám sát tình hình chiến đấu trong mọi lúc.
Hai người kia xuống ngựa rồi quỳ gối, ôm quyền bẩm báo: “Đại nhân, nửa khắc
thời gian trước, Sở Hi Thanh đã cùng pháp thuật cao siêu để đốt cổng Văn gia
bảo, sau đó dẫn một đám cao thủ giết vào trong Văn gia bảo. Sáu trăm bang
chúng của Tây Sơn Đường cũng đã đánh vào bên trong bảo!”
Ánh mắt Diêm Quá ngưng trọng: “Tình hình trong đó thế nào? Văn Thiên Tài
bây giờ thế nào?”
Hai vị thám kỵ giáp nhẹ không khỏi nhìn nhau một cái, sắc mặt bọn họ đều hơi
khó coi: “Đại nhân! Khi chuyện xảy ra thì có mấy huynh đệ trong chúng ta cũng
tiến vào sương trắng, nhưng đến bây giờ vẫn không có ai đi ra ngoài, chúng ta
không tìm hiểu được tình hình ở bên trong đó.”
Diêm Quá nhíu chặt lông mày, tay đè đao, nội âm do dự bất an.
Lúc này, đám sương trắng kia vẫn tiếp tục khuếch tán, bao phủ luôn cả bảy
mươi người canh giữ ở trước cổng Văn gia bảo.
“Tất cả tiếp tục xuất phát, gia tăng tốc độ.”
Diêm Quá thầm nghĩ, không thể không cứu Văn gia bảo này được.
Một khi Văn gia bảo bị chiếm đóng, vậy kế hoạch của quận úy đại nhân và
Thượng Quan gia chủ sẽ xong.
Lần này, không những không bắt được Sở Hi Thanh, mà còn bại lộ một minh
hữu là Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du.
“Thẩm huynh, Nhạc huynh, ta sẽ để ba trăm kỵ binh xung kích cửa bảo. Làm
phiền hai vị đi trước một bước, vào trong ổ bảo để giúp Văn Thiên Tài một tay,
cũng coi chừng ba trăm kỵ binh này giúp ta.”
Thẩm huynh trong miệng hắn có tên là Thẩm Vân Tường, là cao thủ của Thẩm
gia quận Tú Thủy, có tu vị lục phẩm hạ.
Nhạc huynh tên là Nhạc Nguy, trước kia không lâu từng là tam tịch gia tướng
của Thượng Quan gia, là một trong chiến tướng đắc lực nhất của Thượng Quan
Thần Hạo.
Tu vị của người này là lục phẩm thượng, từng là trộm cướp, cũng từng phạm
vào mấy cọc huyết án.
Hai tháng trước, đặc sứ Bạch Hổ Đường của Lục phiến môn đã đến tra xét vụ
án Nhạc Nguy và thủ tịch gia tướng Hề Tuyền tìm người chết thay, nên Nhạc
Nguy không thể không rời khỏi Tú Thủy.
Lần này, Thượng Quan Thần Hạo vì không muốn có sơ hở nào, cho nên đã cố
tình mạo hiểm mời Nhạc Nguy quay lại.
“Yên tâm!” Thẩm Vân Tường híp mắt: “Chắc hẳn là Văn gia bảo không có việc
gì đâu, bên trong đó có bốn người có sức chiến đấu lục phẩm hạ, Thiết Kỳ Bang
lấy gì để ăn Văn gia bảo? Dùng răng để ăn sao?”
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng vẫn nhảy lên từ lưng ngựa, bay thẳng về phía
Văn gia bảo như một thanh kiếm xuyên mây.
Tướng mạo của Nhạc Nguy khá hào phóng, hắn lập tức vác thanh cửu hoàn đại
đao lên, cười hì hì nói: “Lời này rất hợp ý ta! Từ khi đi theo Thượng Quan gia
chủ, ta vẫn chưa được đại khai sát giới, hi vọng lần này có thể giết sảng khoái.”
Hắn không có bay lên, mà trực tiếp leo vút đi trên mặt đất.
Thân hình của Nhạc Nguy lại nhanh như thỏ, mang theo từng mảng từng mảng
tàn ảnh, tốc độ còn vượt qua cả Thẩm Vân Tường ở trên không trung.
Khoảng tầm năm mươi cái hô hấp sau, Nhạc Nguy cũng đã nhảy vào bên trong
màn sương trắng.
Lúc này, đôi lông mày rậm của Nhạc Nguy hơi cau lại.
Hắn nghe thấy những tiếng kêu gào la giết ở bên trong ổ bảo, còn có những
tiếng binh khí va chạm, tất cả đều tập trung ở chủ viện trong ổ bảo.
Dường như người của Tây Sơn Đường đã giết vào khu vực trung tâm của tòa ổ
bảo này.
Lúc này, lại có mấy tiếng kêu la truyền đến.
“Văn Thiên Tài và Vân Hạc Đao – Ân Dương đã chết! Các ngươi còn muốn
chống đối đến cùng sao?”
“Đường chủ có lệnh, người bỏ binh khí quỳ xuống đầu hàng thì có thể không
chết! Kẻ tiếp tục chống đối thì giết không tha!"

Bình Luận (0)
Comment