Bá Võ - Khai Hoang

Chương 484

Thiết Cuồng Nhân nói đến đây, khóe môi lại hơi cong lên, âm thầm tự giễu.
Hắn đã nhận ra từ lâu rồi, Sở Hi Thanh gia nhập Thiết Kỳ Bang chỉ là vì muốn
lấy Thiết Kỳ Bang làm một cái ván cầu, để cho huynh muội bọn họ thu hoạch
được tài nguyên tu hành, nhanh chóng tiến vào lục phẩm, rồi gia nhập Vô
Tướng Thần Tông.
Lâm Thạch cho rằng Tây Sơn Đường lớn mạnh thì sẽ tạo phản, nhưng không
biết người ta hoàn toàn không thèm quan tâm cái vũng nước nhỏ Thiết Kỳ Bang
này.
Tương lai Sở Hi Thanh sẽ đi đến Vô Tướng Thần Tông, chỉ sợ bọn họ muốn giữ
Sở Hi Thanh lại cũng không được.
Tên nhóc kia có ý chí cao xa, tiền đồ của hắn chỉ có ở trên trời cao.
Ánh mắt Lâm Thạch lại mờ mịt, hắn ôm quyền muốn nói gì đó, nhưng lại yên
lặng không nói gì.
Thiết Cuồng Nhân đã có ý lập Sở Hi Thanh thành người thừa kế của mình, vậy
thì cái trò ‘tạo phản’ này cũng chỉ là chuyện cười.
Lâm Thạch thậm chí còn cảm thấy hơi lúng túng khi đã nói mấy lời vừa rồi.
Thiết Cuồng Nhân lại vừa cười vừa vỗ vai Lâm Thạch: “Ý tốt của lão Lâm
ngươi, huynh đệ ta há có thể không biết? Nhưng bây giờ ngươi vẫn nên nghĩ
cách đối phó với Thập Thất Liên Hoàn Ổ giúp ta thì hơn.”
“Trận chiến bên Tây Sơn đã hạ màn, ta muốn đưa các huynh đệ đi lên phía bắc,
quét sạch mấy cái bến tàu của Thập Thất Liên Hoàn Ổ, lại mở thêm mấy cái
phân đường ở thượng du, thuận tay dạy cho tên Nhậm long đầu kia một bài
học.”
Hắn cúi đầu nhìn huyết khí quanh quẩn ở trên áo giáp của mình: “Lão tử vất vả
lắm mới triệu tập nhiều huynh đệ như vậy, còn kích phát cái Thiết Phù Đồ này
lên đến cực hạn, cũng không thể không có động tĩnh gì, đúng không?”
Lần này, vì đối phó với cuộc chiến bên Tây Sơn, hắn đã tổng động viên cả bang,
tụ tập hai trăm chiếc chiến thuyền, gần hai vạn người.
Thậm chí Thiết Cuồng Nhân còn mạo hiểm nguy cơ tổn thương pháp khí, dùng
100 cái mạng người để kích phát bộ giáp Thiết Phù Đồ lên trạng thái mạnh nhất.
Nhưng khi hắn đang chờ đợi một trận chiến, thì bên phía Tây Sơn lại có tin tức,
nói cho hắn biết Văn gia bảo đã bị san bằng, không cần hắn lo chuyện bao đồng
nữa.
Thiết Cuồng Nhân không ngờ một đòn toàn lực của mình lại đánh hụt, nên chỉ
có thể đổi mục tiêu, để cho đám Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du chịu thiệt
vậy.
. . .
Cùng lúc đó, tây viện nha môn quận Tú Thủy.
Quận thừa Tả Thiên Lộ ngồi trong lương đình ở viện, mặt mũi tràn đầy kinh
ngạc và khó tin.
Tả Thanh Vân cũng đã xem tin phù mà cha hắn nhận được.
Tinh thần hắn phấn chấn, ngồi lắc quạt xếp ở bên đối diện bàn đá, cực kỳ tiêu
dao tự tại: “Là ai đã nói gì ý nhỉ? Chọn bạn phải tinh mắt, Sở Hi Thanh không
có tương lai, hắn sẽ xong đời, nhất định không thủ được Tây Sơn Đường và con
kênh đào kia, nói không chừng còn bỏ mạng ở Văn gia bảo?”
Quận thừa Tả Thiên Lộ liếc mắt nhìn con trai của mình một cái.
Hắn có tâm phản bác và trách cứ, nhưng lại không nói ra lời.
Trước mặt sự thật, hắn có nói lời nào cũng vô dụng, cũng sẽ bị tên nhóc này
cười nhạo.
Tả Thiên Lộ lòng thầm nói, chuyện này quả thật là gặp quỷ.
Hắn không thể nào hiểu được, Văn gia bảo bại kiểu gì? Làm sao lại bị công phá
chỉ trong thời gian một khắc?
Khóe môi Tả Thanh Vân cong lên: “Đúng rồi, ngươi còn nói Thượng Quan
Thần Hạo và quận úy Thẩm Chu là anh kiệt trong loài người, Sở Hi Thanh nhất
định không phải là đối thủ, bây giờ thì thế nào?”
Quận thừa Tả Thiên Lộ vẫn không nói một lời, mặt đầy xúi quẩy mà uống một
hớp rượu.
Sự thật là thế lực của Thẩm gia ở Tây Sơn sắp bị Sở Hi Thanh dọn sạch.
Tả Thanh Vân nhìn dáng vẻ này của Tả Thiên Lộ, chỉ cảm thấy cực kỳ sung
sướng và sảng khoái.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ không nói nên lời của cha mình, bị
mình nói còn không dám nói lại, ha ha ha!
“Quên đi, ta lười nói với ngươi!” Tả Thanh Vân đứng dậy, vừa lắc quạt xếp vừa
đi về phía cổng lớn.
Quận thừa Tả Thiên Lộ thấy thế, nhướng mày lên hỏi: “Thằng nhãi ranh, ngươi
muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là đi Tây Sơn Đường, tìm tiểu Sở uống rượu mừng.”
Tả Thanh Vân cũng không quay đầu lại, lặng lẽ cười gằn: “Bây giờ phụ thân đại
nhân sẽ không cho rằng ta đang gây họa gây rối cho nhà đấy chứ?”
Hắn nghênh ngang đi ra cửa, đi về phía chuồng ngựa.
Quận thừa Tả Thiên Lộ bình tĩnh nhìn bóng lưng Tả Thanh Vân.
Mãi cho đến khi Tả Thanh Vân cưỡi thú cưỡi, nghênh ngang đi xa, thì vẫn
không lên tiếng ngăn cản.
Hắn cười tự giễu, nhẹ nhàng lắc lắc bầu rượu trong tay mình, sau đó đột nhiên
uống một hơi cạn sạch cả bầu rượu.
Lần này, Tả Thiên Lộ hắn thật sự đã nhìn nhầm. . .
Tuy nhiên, Thanh Vân có một người bạn như vậy, đúng là một chuyện may
mắn.
Sau đó, Tả Thiên Lộ đứng lên, đi về phía nha môn của quận.
Lúc này, hắn phất ống tay áo một cái, không chỉ vết rượu trên quần áo biến mắt,
mà khí tức trên người hắn cũng đã thay đổi.
Trên mặt Tả Thiên Lộ lại hiện lên vẻ phấn chấn, không còn chút men say nào.
Nếu như Sở Hi Thanh đã thắng, vậy hắn nhất định phải làm chuyện mà hắn đã
hứa hẹn.
Dù cho là vì tên nghiệt tử kia của mình, hắn cũng nhất định phải giúp Sở Hi
Thanh, dọn dẹp tất cả mầm họa trên phương diện quan trường.

Bình Luận (0)
Comment