Trong đại sảnh yên tĩnh đủ ba cái hô hấp, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mãi đến khi Lý Thần Sơn cười lạnh một tiếng, yên tĩnh mới bị phá vỡ.
“Đám thợ săn này, đơn giản chính là thấy đường chủ hiền lành có thể bắt nạt!
Khi Lưu Định Đường khống chế Tây Sơn, liều mạng bóc lột nghiền ép bọn họ,
thì bọn họ lại ngoan ngoãn như cừu non, muốn gì thì lấy. Đổi thành đường chủ,
đối xử với bọn họ hiền lành, khiến cho bọn họ muốn nhảy nhót lên rồi.”
“Lời này của Lý đàn chủ không sai.” Lỗ Bình Nguyên nghe vậy thì hơi gật đầu,
trong lời nói còn ngậm lấy vài phần trào phúng: “Trong lời nói của bọn họ, cũng
xác nhận là đường chủ ngày không nghiêm khắc và thô bạo như Lưu Định
Đường, là người có thể nói đạo lý. Đường chủ là quân tử, cho nên có thấy lấy
quy tắc để lừa dối.”
“Có điều, đám thợ săn này không muốn dựa vào chúng ta, cũng có một phần lý
do là vì Thẩm gia, Nam Lộc và Đông Lộc ở Tây Sơn vẫn nằm trong sự khống
chế của quận quân Tây Sơn, còn có Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại uy hiếp.”
“Do đó bọn họ không dám không nghe theo mệnh lệnh của Thẩm gia, cũng
không muốn cuốn vào tranh đấu giữa chúng ta và Thẩm gia. Đương nhiên, căn
nguyên của vấn đề vẫn là tiền bạc, bọn họ không muốn phải nộp thuế bình an
nữa, bọn họ cho rằng có quận quân Tây Sơn che chở, đám Cửu Đao Ổ và Bạch
Vân Trại sẽ không gây sự với bọn họ nữa, nhờ đó mà có thể yên ổn sinh sống ở
Tây Sơn này, vì thế nên cần gì phải giao một khoản tiền cho đường chủ chứ?
Còn phải làm việc cho đường chủ ngài nữa.”
Lúc này, rất nhiều đàn chủ và phó đàn chủ ở trong đại sảnh, đại đa số người đều
là mặt mũi âm trầm, hiện lên vẻ giận dữ.
Lục Loạn Ly thì lại là vẻ mặt xem thường: “Thú vị, đám thợ săn này thật là tiện.
Thẩm gia cầm đao nói chuyện với bọn họ, bọn họ liền cung cung kính kính,
không dám trái lệnh, đã quên trước kia Thẩm gia nghiền ép bóc lột bọn họ thế
nào rồi à? Hơn sáu ngàn hán tử kia cũng có một thân tu vị, vì sao lại nhát gan
ngu xuẩn như vậy?”
Bên trong Tây Sơn Đường cũng có bốn vị phá đàn chủ xuất thân từ thợ săn Tây
Sơn.
Bọn họ nghe vậy, sắc mặt đều ửng đỏ, vẻ mặt hơi xấu hổ và lúng túng.
“Đây cũng là chuyện bình thường.” Sở Hi Thanh tiếp tục uống một hớp ô mai
ướp lạnh, giọng nói không mặn không nhạt: “Chỉ là bọn họ không muốn giao
nộp thuế bình an thì thôi, vì sao phải đuổi gia quyến của người trong bang
chúng ta ra ngoài?”
Bây giờ, Tây Sơn Đường có khoảng 250 người xuất thân từ thợ săn Tây Sơn,
gia quyến của bọn họ vẫn ở trên núi.
“Bọn họ cho rằng gia quyến của bang chúng của Tây Sơn Đường sẽ mang lại
rắc rối cho bọn họ.”
Con ngươi của Lỗ Bình Nguyên lóe lên một tia lệ ý: “Thật ra thì ngày hôm
trước, bọn họ không chỉ muốn xua đuổi gia quyến của người trong bagn chúng
ta. Dựa theo tin tức của ta, mấy ngày trước, quản sự của Thẩm gia đã đi vào
trong núi một chuyến.”
“Sau đó đám thủ lĩnh thợ săn kia đã bí mật thảo luận, muốn giao người nhà của
bang chúng chúng ta cho Thẩm gia. May mà trong những người này vẫn còn có
người tỉnh táo, đã phủ quyết chuyện này.”
“Đến sáng ngày hôm nay ta mới biết được chuyện này, hôm qua Tây Sơn
Đường chúng ta đại thắng, Thẩm gia bị tổn thất nặng nề, mới có người bên
trong đám thợ săn kia truyền tin tức cho ta.”
Giọng nói của hắn chưa dứt, trong đại sảnh đã là một mảnh tiếng mắng chửi
giận dữ.
“Gan chó của bọn họ thật lớn!”
“Tiên sư cha nó chứ! Cái đám tạp chủng này cho rằng Tây Sơn Đường chúng ta
dễ bắt nạt sao?”
“Một đám không có trứng chim, lại dám có ý tưởng như vậy? Đây là coi đao
của Tây Sơn Đường chúng ta không sắc à?”
“Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại có thể nắm quyền sinh sát của bọn họ, Tây Sơn
Đường chúng ta cũng không phải không thể!’
“Đường chủ! Chúng ta xuất binh đánh tan đám tạp chủng này đi, để cho bọn họ
biết thế nào là lợi hại!”
Mọi người hết sức bức xúc, tất cả đều giận không nhịn nổi.
Bốn vị phó đàn chủ xuất thân từ thợ săn Tây Sơn cũng ngây người một trận, sau
đó vẻ mặt cũng đã đỏ bừng lên vì giận dữ không thôi.
Tuy rằng bọn họ cũng xuất thân từ thợ săn, nhưng đây là lần đầu tiên họ biết
chuyện này.
Sắc mặt Lý Thần Sơn thì lại âm trầm như nước, hắn ôm quyền nói: “Đường
chủ, nếu như đám thợ săn Tây Sơn này đã không muốn mặt, không biết phân
biệt thiện ác, vậy thì xuất binh càn quét là được. Ngài cho Lý mỗ ba phân đàn,
thuộc hạ đảm bảo trong vòng năm ngày, đám thợ săn Tây Sơn này sẽ cung cung
kính kính, không dám làm càn.”
Sắc mặt Ngụy Dương cũng lạnh lùng: “Nếu đường chủ muốn bình định Tây
Sơn, Ngụy mỗ nguyện làm tiên phong.”
Cũng có rất nhiều bang chúng ở đàn chữ Dương dưới trướng hắn, đều xuất thân
từ thợ săn Tây Sơn, Ngụy Dương không thể không ra mặt cho những bang
chúng này.