Chương Minh nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó liền nhìn thấy một cô gái
cao gầy cõng một cây cung lớn, đi ra từ trong khoang thuyền.
Khi hắn nhìn thấy rõ dung mạo thanh lệ của cô gái này, nội tâm lập tức chìm
xuống.
Đây. . . đây chính là bạn tốt của người lãnh đạo trực tiếp của hắn, Thiên hộ trẻ
tuổi nhất của Thiên nha Cẩm y vệ!
Chương Minh vô thức muốn kêu lên một câu ‘Thiên hộ đại nhân’, nhưng dưới
ánh mắt lạnh lẽo như băng của cô gái này, hắn lại cưỡng ép nuốt xuống.
Hắn ý thức được tình hình của vị thiên hộ đại nhân trước mắt mình có hơi
không đúng.
Dù ngũ quan của đối phương không có thay đổi nhiều, da thịt lại bị bôi đen, mi
mắt cũng được điều chỉnh một chút, giảm mất sáu phần sắc đẹp của nàng.
Vị thiên hộ đại nhân này cải trang và dịch dung như vậy, không biết là đang làm
cái gì đây?
Còn nữa, hình như thiên hộ đại nhân vừa mới gọi Sở Hi Thanh là đường chủ?
Kế Tiễn Tiễn thì lại nhìn Chương Minh với vẻ hờ hững, mắt hàm chứa sát ý:
“Người này thân là Bách hộ của Thiên nha Cẩm y vệ, lại cấu kết với tội phạm,
làm việc trái phạm luật, không biết phân biệt công tư, mưu hại mệnh quan triều
đình. Giết hắn cũng coi như là trừ hại cho Thiên nha Cẩm y vệ, nói không
chừng người ta còn phải cảm ơn chúng ta nữa.”
Nàng không ngờ lần này, lại có thể nhìn thấy một trò hay như vậy.
Người của Thiên nha Cẩm y vệ mình lại cấu kết với tội phạm giang hồ, mưu hại
mệnh quan triều đình.
Đúng là Tả Thiên Lộ bị hỏi tội, nhưng tội quan vẫn là quan. . .
Chương Minh bị nàng nhìn vào, lại như con chuột bị mèo nhìn chằm chằm, hắn
chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, tê cả da đầu, trái tim cũng lạnh lẽo vì sợ hãi.
Cha con Tả gia không làm gì được hắn, nhưng vị thiên hộ đại nhân này thì lại
có thể bóp chết hắn.
Nữ tử trong truyền thuyết này, không chỉ có thiên phú cực cao, là nhân tài xuất
chúng nhất mới xuất hiện trong vài năm gần đây, còn là đồng môn của Chỉ huy
sứ Thiên nha bọn họ.
Bởi vậy, quyền lực của nữ tử này ở trong Thiên nha Cẩm y vệ, thậm chí có thể
sánh vai với mười hai vị Vạn hộ!
Không may chính là, việc hôm nay của hắn lại bị vị thiên hộ đại nhân này nhìn
thấy.
Nội tâm của Chương Minh đã bị sợ hãi bao trùm, nhưng vẫn cắn chặt răng,
không dám lên tiếng.
Vị thiên hộ đại nhân trước mắt này, không chỉ là trong mắt không cho phép
chứa một hạt cát, mà còn có tác phong rất cường thế, lòng dạ độc ác.
Nếu như Chương Minh không cẩn thận làm đối phương bại lộ, thậm chí nữ tử
này còn có thể giết sạch cả nhà già trẻ của hắn.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì bật cười một tiếng, hắn không phát hiện dị thường
giữa hai người kia, chỉ là nghĩ thầm vị thuộc hạ mới này của mình có sát tính
quá nặng.
Tuy nhiên, hắn cũng không tiện lên tiếng về chuyện sống chết của Chương
Minh này.
“Nói linh tinh cái gì?” Sở Hi Thanh liếc mắt cảnh cáo Kế Tiễn Tiễn ở sau lưng:
“Đây là chuyện của Tả gia, liên quan gì đến ngươi? Khi không nên nói chuyện
thì đừng nói.”
Vị thuộc hạ xuất thân từ thợ săn này, tuy rằng có võ lực không tầm thường,
nhưng lại kiệt ngạo, tùy hứng, ăn nói không đúng mực, cũng không biết nhìn
hoàn cảnh.
Gương mặt Kế Tiễn Tiễn hơi trầm xuống, song quyền trong tay áo đã siết chặt,
nhưng vẫn nhịn cơn giận này.
Ai bảo tên đang răn dạy nàng, lại là ‘thủ trưởng’ của nàng chứ.
Thật ra thì theo Kế Tiễn Tiễn, hoàn toàn không cần giữ Chương Minh lại, trực
tiếp làm thịt là được.
Chờ đến khi về, nàng không chỉ muốn thanh lý đám cặn bã và bại hoại trong
Thiên nha Cẩm y vệ, mà còn muốn hưng sư vấn tội vị Đại lý tự thiếu khanh kia.
Thứ đồ gì mà cũng dám sai phái Cẩm y vệ bọn họ đi làm mấy chuyện phạm
pháp này?
Tự giết quan lại, đây chính là điều tối kị của Cẩm y vệ, một khi bại lộ thì sẽ có
hậu hoạn vô cùng. Đám quan lại quyền cao chức trọng ở trong triều, sai khiến
Cẩm y vệ bọn họ làm chuyện dơ bẩn, tiếng xấu cũng do Cẩm y vệ bọn họ gánh
chịu, có thể nói là đáng ghét đến cực điểm.
Tả Thiên Lộ suy ngẫm một lát, sau đó quay đầu nhìn Sở Hi Thanh: “Sở đường
chủ, nếu như ta giữ lại người này, thì ngươi có hậu họa gì không?”
Thiếu niên trước mắt này có ân tình cứu mạng với toàn bộ Tả gia bọn họ.
Tả Thiên Lộ không muốn trở thành trọng phạm truy nã không đường về, nhưng
tiền đề là không để cho ân nhân của mình bị liên lụy.
Vừa rồi, không chỉ đám ‘võ sư áo đỏ’ bị giết sạch, mấy cao thủ mà Chương
Minh dẫn từ kinh thành đến cũng bị Sở Hi Thanh giết sạch.
Trong đó có bốn người là Cẩm y vệ, một người là từ đại nội trong hoàng cung.
Một khi Chương Minh thoát thân, đây chính là một tội danh không nhỏ.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười.
Vị Tả quận thừa này, cũng là một người hào sảng.
Hắn giơ tay lên, lấy lệnh bài Phó bách hộ Cẩm y vệ ở trong tay áo ra, quơ quơ
trước mặt cha con Tả gia.
“Quên mất, ta cũng là Phó bách hộ Cẩm y vệ. Các ngươi muốn làm gì thì làm,
không cần để ý đến ta.”
Sở Hi Thanh cười nói: “Hôm nay là giang hồ cướp sống chặn giết thuyền quan,
Sở mỗ đúng lúc đi ngang qua nơi này, liền rút đao tương trợ. Đáng tiếc là thực
lực có hạn, để cho những huynh đệ Thiên nha Cẩm y vệ kia chết hết, chỉ cứu
được các ngươi và vị Chương bách hộ này.”