Bá Võ - Khai Hoang

Chương 540

Kế Tiễn Tiễn thấy buồn cười, nàng không tránh không né, thậm chí còn không
cần cả binh khí, một quyền nện qua.
Ầm!
Quyền phong của Kế Tiễn Tiễn giao phong với mũi thương, thế mà thanh pháp
khí trường thương có cấp độ lục phẩm này lại vỡ vụn thành từng mảnh!
Kế Tiễn Tiễn lại giơ nắm đấm lên, trực tiếp hái đầu của vị Thiên hộ thủy sư này
xuống.
Người này cấu kết với quan lại trong triều, ra roi ra sức cho Đại lý tự thiếu
khanh, tham dự chuyện chặn giết tội quan Tả Thiên Lộ, có thể nói là vi phạm
pháp luật, chết không hết tội!
Vị sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu kia nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy một
luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên đầu.
“Khổ luyện Bá thể?”
Hơn nữa, tu vị của đối phương còn vượt xa những gì bọn họ tưởng tượng.
Thân hình của hắn như châu chấu, đột nhiên bắn lên, lùi nhanh về phía sau.
Nhưng bóng người của Kế Tiễn Tiễn lại như thiểm điện mà đuổi sát phía sau.
Nàng đá một cước, đầu của vị sát thủ kim bài kia nhất thời nổ thành bột máu!
Lúc này, Kế Tiễn Tiễn tiện tay phất một cái, trừ khử chút máu trên người.
Sau đó, lấy một bình sứ từ trong áo ra, nhỏ một giọt về phía thi thể.
Đây là Hóa Thi Thủy lấy được từ trong tay đám di đảng của Lệ thái tử, không
biết là kẻ nào đã thay đổi phương pháp phối chế này, lúc hóa thi lại cực kỳ sạch
sẽ.
Bởi vậy, hai vị cao thủ lục phẩm này đã không còn tồn tại nữa.
Dù sao thì Kế Tiễn Tiễn nàng cũng chưa từng nhìn thấy hai người này.
Trong khoảnh khắc này, vẻ mặt Sùng Chân bỗng nhiên hơi động, ánh mắt hàm
chứa nghi ngờ mà nhìn về phía núi rừng bên bờ nam của sông, trên mặt tràn đầy
vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Trên bờ xảy ra chuyện gì? Hai tên lục phẩm kia đâu? Tại sao lại không có động
tĩnh gì rồi?
Tiếc là nơi này có sương trắng vờn quanh, mảnh rừng núi kia cũng có vô số cây
cối, có quá nhiều thứ che chắn.
Sùng Chân không thể nhìn thấy tình hình bên trong, cũng không thể nào cảm
ứng được.
Điều càng làm cho hắn thấy gay go chính là, ba tên lục phẩm đang liên thủ
chống lại Sở Hi Thanh và con Hà La Ngư ở trên thuyền, lúc này đang rơi vào
hoàn cảnh tràn đầy nguy cơ.
Sùng Chân đoán là nhiều nhất hai mươi cái hô hấp, ba người này sẽ chết trong
tay Hà La Ngư.
Hắn thở dài một hơi, sau đó trong mắt hiện ra một tia lăng lệ.
“Những tên khốn khiếp này đúng là đáng chết! Dám tự ý rời khỏi quân doanh,
chặn giết thuyền quan, tội ác tày trời. . .”
Thân hình hắn bỗng lóe lên, lắc mình đi đến sau lưng Thiên hộ dùng song đao
kia.
Theo Sùng Chân giơ tay vỗ một cái, đầu của người kia lập tức bị hắn nện vào
trong lồng ngực.
Trong con ngươi của Sùng Chân tràn đầy sát ý, nếu muốn dùng phương thức
này để thoát tội và lên bờ, vậy thì phải sạch sẽ một chút, nên diệt khẩu thì phải
diệt khẩu.
Mấy lục phẩm còn lại thấy cảnh này, đầu tiên là ngơ ngác một chút, sau đó đều
lắc mình bỏ chạy.
Sùng Chân lại lòng dạ độc ác, lập tức vung chưởng truy kích, một chưởng đánh
cho vị thiên hộ dụng trọng giản kia thành thịt vụn.
Sở Hi Thanh cũng không có ý định ngừng tay, hắn chỉ huy con Hà La Ngư kia
cuốn lấy tên sát thủ kim bài kia, sau đó dùng sức mạnh để xoay hắn thành bánh
quẩy.
Vào lúc này, vẻ mặt Sở Hi Thanh bỗng nhiên sững sờ, nhìn về phía trước mắt.
Hắn phát hiện bên trong tầm mắt của mình, bỗng nhiên có pháo hoa nổ tung,
kín cả màn hình, tất cả tầm mắt toàn là pháo hoa.
Pháo hoa này kéo dài không dứt, che hết cả tầm nhìn của hắn, thậm chí còn điên
cuồng hơn cả lần đầu tiên mà hắn leo lên Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu Chí.
Điên cuồng hơn gấp mười lần!
Ánh mắt Sở Hi Thanh choáng váng, lòng thầm nói có chuyện gì thế này?
Hai mắt hắn lập tức sáng lên, hôm nay là cuối tháng hai.
Chắc hẳn là Thiên Cơ Võ Phổ!
Thiên Cơ Võ Phổ bị triều đình cấm đoán và truy đuổi, không có thời gian bán
cố định, nhưng đều phát hành vào khoảng nửa tháng sau khi Luận Võ Thần Cơ
phát hành.
Có thể là ngân phiếu mười ngàn lượng đưa cho huynh đệ họ Hồ đã có tác dụng!
. . .
Bốn canh giờ sau, trên mặt sông đã khôi phục bình thường.
Tả Thiên Lộ và Chỉ huy sứ Sùng Chân của thủy sư doanh Hợp An đã xử lý
xong chuyện tiếp theo, lại bị giám sát viết một phần tấu chương, ký tên và đè
dấu tay xong, lúc này Sùng Chân mới thỏa mãn mà cho thuyền của bọn họ đi
tiếp.
Tả Thanh Vân thì lại thừa dịp thuyền ngừng lại, dùng một số tiền lớn để mua
một bàn tiệc rượu lớn, báo đáp ơn cứu mạng của bốn người Sở Hi Thanh, Tư
Không Hinh, Kế Tiễn Tiễn và Độ Vân Lai.
Mấy người vừa uống rượu ăn thịt, Sở Hi Thanh lại nhỏ máu tươi xuống dưới
mặt sông.
Hắn không chỉ phải dùng máu của mình, mà còn phải nhỏ một giọt Tiên Thần
Chi Huyết được pha loãng một phần mười.
Máu của mình cũng không đáng giá, cùng lắm là nửa ngày là có thể hồi phục.
Một giọt Tiên Thần Chi Huyết lại có giá trị ba vạn lượng bạc, pha loãng một
phần mười thì chính là ba ngàn lượng, khiến cho Sở Hi Thanh đau lòng không
thôi.

Bình Luận (0)
Comment