Cùng lúc đó, tại hai châu Hà và Lạc.
Càng ngày càng có nhiều Thiên Cơ Võ Phổ kỳ mới nhất được chảy vào thị
trường từ các con đường khác nhau.
Đây đúng là thời điểm các bảng Thần Tú Thập Kiệt mà Thiên Cơ Các bình
chọn hiện thế, cho nên kỳ Thiên Cơ Võ Phổ này bán chạy như tôm tươi, cung
không đủ cầu.
Các quán trà và các đại tửu lâu ở kinh thành cũng đếm tiền mỏi tay, vô số khách
khứa đang nghị luận về các nhân vật trên các bảng danh sách, tất cả đều có thần
sắc kích động, bầu không khí sôi nổi.
Trong đó, được quan tâm nhiều nhất chính là Thần Tú Thập Kiệt đao, Thần Tú
Thập Kiệt kiếm, và Thần Tú Thập Kiệt thương.
Đao kiếm chính là binh khí mà người giang hồ hay sử dụng nhất, có sáu phần
mười cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng đương đại, sử dụng đao kiếm làm
binh khí chính.
Đa số các nhân sĩ trong quân đội thì sử dụng trường thương, bao quát cả
thương, mâu, sóc. . . tất cả đều được thống nhất làm một.
Cao thủ sử dụng binh khí loại thương cũng nhiều không kể hết.
Vì vậy, ba bảng danh sách này là hot nhất.
Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, chủ đề của mọi người dần dần chuyển đến
một người ở phần sau của Thần Tú Thập Kiệt đao.
Tại một gian ‘trà quán Hối Linh’ ở phía nam kinh thành, lúc này có vô số võ tu
và khách giang hồ tụ tập.
“Chín vị trên Thần Tú Thập Kiệt đao ta đều biết, chỉ có Sở Hi Thanh xếp ở vị
trí thứ mười này là ai?”
“Người này thì ta biết, xếp hạng 29 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng.”
“Đông Châu? Lại xuất thân từ phía nam? Cái này thì thú vị, mấy kỳ Thần Tú
Thập Kiệt đao trước đều là người hai châu Hà Lạc và phương bắc, lần này lại
xuất hiện một người phía nam.”
“Cái xếp hạng này cũng quá thấp rồi chứ? Hắn còn không vào mười vị trí đầu
của Thanh Vân Bảng địa phương. Bây giờ không còn thiếu niên anh kiệt nào
khác dùng đao sao? Mà lại tuyển hắn vào trong này?”
“Nếu nói đến thiếu niên anh kiệt dùng đao, kinh thành chúng ta cũng có rất
nhiều. Ví dụ như Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền, Thần Yến Đao – Lý Tú
Trường, Phong Đao – Vương Mệnh. . . vân vân. Hoặc là người trên Thanh Vân
Tổng Bảng, hoặc là các nhân vật trên mười vị trí đầu của Thanh Vân Bảng kinh
đô và hai châu Hà và Lạc, có người nào không mạnh bằng Sở Hi Thanh?”
“Thiên Cơ Võ Phổ luôn luôn công bằng hợp lý, Sở Hi Thanh có thể leo lên
Thần Tú Thập Kiệt đao, chứng tỏ phải có nguyên do? Cũng có thể là do Luận
Võ Lâu ở Đông Châu đánh giá thấp Sở Hi Thanh. Không phải trên này đã nói
rồi sao? Khi còn ở cửu phẩm, người này vô địch cùng cấp trong Đông Châu, lại
còn từng đánh bại Tư Hoàng Tuyền.”
Khi tất cả mọi người đang nghị luận, tại một gian phòng trà ở trên lầu hai, hai
huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lại lại là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Rõ ràng là rét tháng ba, nhưng bọn họ lại là mồ hôi ướt áo, trên trán cũng có
từng giọt từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Tinh thần Hồ Lai hơi mất tập trung, uống trà mà lại cảm thấy nước trà trong
miệng vô cùng nóng bỏng.
Hắn phun nước trà ra ngoài, sau đó cười khổ với với Hồ Khản ở đối diện:
“Huynh trưởng, lần này phiền phức rồi, ta thật sự không ngờ Sở sư đệ lại vào
kinh vào thời điểm này.”
Đây là tin tức mà bọn họ mới biết cách đây không lâu.
Sở Hi Thanh hộ tống cha con Tả gia vào kinh, bọn họ đi thuyền quan, đã đến
quận Hợp An.
Thiên Cơ Các là cơ cấu tình báo lớn nhất thiên hạ, đương nhiên là trừ Luận Võ
Lâu của triều đình ra. Do đó bọn họ nắm rõ hành tung của Sở Hi Thanh và cha
con Tả gia.
Hồ Lai có một loại cảm giác như bị Sở Hi Thanh đẩy vào hố.
Bọn họ đề cử Sở Hi Thanh vào bảng danh sách Thần Tú Thập Kiệt, là vì cho
rằng đám cao thủ hai châu Hà Lạc và phương bắc sẽ không nhàn đến nhức
trứng, sẽ không bôn ba mấy vạn dặm để đi đến Đông Châu khiêu chiến Sở Hi
Thanh.
Bình thường bọn họ không cần tu luyện sao? Không cần làm việc sao?
Bởi vậy, dù cho đám thiếu niên anh kiệt này không phục, thì cũng sẽ nhẫn nhịn.
Hồ Lai không ngờ rằng, Sở Hi Thanh lại tự mình đưa đến cửa.
Lúc này, nếu như bị đám thiếu hiệp ở hai châu Hà và Lạc biết được, thì nhất
định sẽ chen chúc nhau đến khiêu chiến.
Việc này không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của Thiên Cơ Võ Phổ, mà cũng sẽ
phá hủy tiền đồ của hai huynh đệ bọn họ.
“Sở sư đệ hộ tống bạn vào kinh, cái này chính là nghĩa khí bằng trời.”
Hồ Khản nói câu này xong, lại cười khổ không thôi.
Hắn nghĩ thầm, việc này cũng không thể trách Sở Hi Thanh được, chỉ có thể
nhíu mày nói: “Tạm thời cũng không có biện pháp nào tốt cả, chỉ có thể hi vọng
các thiếu niên anh kiệt ở hai châu Hà và Lạc này, không có hứng thú với Thần
Tú Thập Kiệt đao thôi.”
Nhưng mà điều này có thể sao?
Thiếu niên trên giang hồ đều có máu nóng, có kẻ nào không tranh cường háo
thắng chứ?
Bọn họ trẻ tuổi nóng tính, coi thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Giống như mấy người Thần Yến Đao – Lý Tú Trường, Phong Đao – Vương
Mệnh, bọn họ say mê võ đạo, vì luận bàn so tài, tôi luyện võ đạo, nên đi khắp
nơi để khiêu chiến các cao thủ.
Bọn họ có thể bỏ qua một đối thủ như Sở Hi Thanh sao?