Thật ra thì Ngụy Dương rất không yên lòng với chuyện Sở Vân Vân làm đường
chủ tạm quyền.
Đây chỉ là một thiếu nữ mới mười bốn tuổi, nàng có thể biết cái gì là bình pháp
sao?
Một thiếu nữ ngây thơ chỉ huy hơn vạn người chiến đấu, đây không phải là trò
đùa sao?
Tuy nhiên, đây là điều là Sở Hi Thanh đã dặn dò trước khi đi, Ngụy Dương
không thể từ chối.
Hắn làm người khá cứng nhắc.
Huynh muội Sở gia cứu mạng của hắn, cũng cho hắn lương bổng phong phú,
vậy hắn phải bán mạng cho người ta!
Hơn nữa, trong toàn bộ Tây Sơn Đường, cũng không có người nào khác có thể
làm mọi người phục, dù là đồng liêu Lý Thần Sơn của hắn cũng không được.
Chỉ có Sở Vân Vân có liên hệ máu mủ với Sở Hi Thanh, mới có thể làm cho
mọi người tạm thời nghe theo nàng sai khiến.
Tuy nhiên, ngay khi đội quân của bọn họ đi qua Nhất Tuyến hạp để vào núi, Sở
Vân Vân liền quất ngựa đi đến bên cạnh Ngụy Dương, nàng còn thuận tiện gọi
mấy người Lý Thần Sơn đến.
“Ngụy đàn chủ, vừa rồi Lỗ Bình Nguyên Lỗ đàn chủ đã gửi tin phù đến đây, nói
tốc độ hành quân của đám quận quân kia rất chậm chạp. Lúc này, bọn họ vẫn
còn cách Trịnh gia thôn khoảng hai mươi chín dặm, đây là một cơ hội tuyệt hảo,
ta quyết định đem chiến trường đẩy lên bảy dặm, đặt ở dưới núi Hắc Hùng.”
Khi nói chuyện, Sở Vân Vân còn cầm một cây gậy, nhanh chóng vẽ lên bùn đất
dưới chân.
Chỉ chớp mắt, một cái bản đồ trong phạm vi hai mươi dặm Trịnh gia thôn đã
xuất hiện trên mặt đất.
“Nhìn thấy địa hình nơi này chưa? Ngươi là giáo úy tòng quân hơn mười năm,
không cần ta nói cũng nên rõ ràng, địa hình nơi này rất có lợi với chúng ta. Lát
nữa, ngươi thống lĩnh người của ngươi và đàn chữ Hi của Lưu Nhược Hi, tăng
tốc đi đến nơi này, lĩnh ba ngàn thợ săn ở nơi này, cộng thêm hai phân đàn thợ
sươn, rồi bày trận ở sườn núi mặt nam núi Hắc Hùng. Để cho tất cả mọi người
mang theo năm mươi mũi tên.”
Lưu Nhược Hi không hiểu gì cả, nhưng vẫn dứt khoát đồng ý.
Con ngươi Ngụy Dương lại co rút lại, lòng thầm nói chiêu này của Sở Vân Vân
đúng là rất lợi hại.
Núi Hắc Hùng ở Nam Lộc nằm giữa một con đường hình chữ “Ất” (gần giống
chữ Z), đối phương tiến vào đường núi này, thì sẽ không nhìn thấy tên trận của
bọn họ.
Chỉ khi nào kẻ địch tiến vào giữa còn đường thì mới có thể nhìn thấy, nhưng khi
đó hơn chín ngàn quận quân đã bị bọn họ bao vây, không thể tiến lên cũng
không thể rút lui.
Ngoài ra, Ngụy Dương cũng biết rõ địa hình của núi Hắc Hùng này.
Núi Hắc Hùng, chỉ có một đoạn sườn dốc phía đông nam gần Trịnh gia thôn là
tương đối bằng phẳng, có thể để đại quân leo lên, còn những nơi khác thì đều
cao chót vót.
Bởi vậy, nơi đó chỉ có để chứa ba ngàn thợ săn là cực hạn.
Lúc này, hắn ôm quyền: “Quân tình khẩn cấp, Ngụy mỗ sẽ chạy đi ngay.”
Trong giọng nói của Ngụy Dương còn ngậm lấy vài phần không thể chờ đợi.
Chỉ cần có thể chiếm được núi Hắc Hùng trước, vậy bọn họ có thể đứng ở thế
bất bại.
Sau đó, Sở Vân Vân nói với mọi người trong đàn chữ Loạn của Lục Loạn Ly:
“Địa hình núi Hắc Hùng hiểm trở, chỉ cần chúng ta chiếm ngọn núi này, quận
quân không tiêu hao ba ngàn năm ngàn cái mạng, thì sẽ không lấy lại được, mà
bọn họ cũng không trả nổi cái giá này.”
“Nhưng ta vẫn muốn thử một chút, ta muốn diệt sạch chín ngàn quận quân ở núi
Hắc Hùng, ít nhất cũng phải trọng thương đại bộ phận! Bởi vậy, chúng ta phải
che đậy toàn bộ chiến trường, không thể để cho thám mã của bọn họ đến gần,
biết được chuyện quân ta đã chiếm cứ núi Hắc Hùng trước. Việc này sẽ do đàn
chữ Loạn các ngươi phụ trách. Hướng Quỳ và Vương Chính, mỗi người thống
lĩnh năm mươi người, săn giết tất cả thám mã của quận quân trong phạm vi núi
Hắc Hùng.”
Mọi người chung quanh nghe đến đây, nhất thời cảm thấy rất phấn chấn, tất cả
đều nghĩ thầm, khẩu vị của Sở Vân Vân quá lớn! Lại muốn ăn sạch cả chín
ngàn quận quân này!
Nếu như trận chiến này thành công, đây chắc chắn là một tin dữ với Thẩm gia.
Chín ngàn quận quân Tú Thủy đi ‘diệt cướp’, lại tổn thất hơn nửa nhân mã,
người quận úy như Thẩm Chu nhất định sẽ bị hỏi tội.
Tuy nhiên, dường như bọn họ có thể làm được chuyện này?
Dù là Hướng Quỳ và Vương Chính nghe xong thì cũng lộ vẻ nghiêm túc.
Chiến thuật của vị Sở tiểu muội này rất tốt, địa hình của núi Hắc Hùng cũng rất
hiểm trở, dường như Tây Sơn Đường này vẫn chưa đến thời điểm xong đời?
Xem ra bọn họ không thể lười biếng rồi, cũng nên ra sức một phen.
Sở Vân Vân lại nhìn về phía Lục Loạn Ly: “Việc này để thuộc hạ của ngươi đi
là được, Lục sư tỷ, ngươi ở lại đây. Bên cạnh ta không có ai hộ vệ, mời Lục sư
tỷ ở lại giúp ta.”
Lục Loạn Ly cũng hiểu, nếu một mình nàng ở bên cạnh Sở Vân Vân, thì nàng sẽ
có cơ hội thoát thân, dùng thân phận cao thủ thần bí để ra trận.
Lúc này, nàng ôm quyền, dứt khoát đồng ý: “Tuân lệnh.”
Trước khi Sở Hi Thanh đi, hắn đã lôi kéo tay nàng, nói vài lời nhờ vả, để nàng
hỗ trợ Tây Sơn Đường.