Đặc biệt là quận úy Thẩm Chu vì dụ dỗ bọn họ ra tay, đã đồng ý là sau khi công
chiếm được Quỷ Khốc hạp, thì tất cả tài sản của cải, nhân khẩu của Đơn gia, sẽ
mặc cho bọn họ định đoạt.
Đơn gia là một gia tộc giàu có ở Tây Sơn, giàu đến chảy mỡ, hai mươi ba mươi
vạn lượng bạc là có.
Tuy nhiên, hai người bọn họ vẫn coi trọng lương thảo mà Đơn gia cất chứa hơn.
Lần này, Tây Sơn Đường phong tỏa núi khiến cho bọn họ ăn quả đắng. Lương
thực của mấy ổ trộm cướp chỉ chống đỡ được chưa đến nửa tháng, liền hết sạch.
Nếu như không phải cướp được không ít từ chỗ của đám thợ săn, thì có lẽ bọn
họ không thể không bỏ Tây Sơn mà đi.
Cái gọi là một lần ngã một lần khôn, hai người đều có ý tưởng tích trữ thêm một
ít lương thảo ở trong ổ và trại.
Không có tích trữ ba tháng năm tháng lương thực trong tay, thì bọn họ không
thể ngủ yên.
Mà theo ba tòa thạch bảo kia từ từ tàn tạ, sắp sửa sụp đổ. Hai người bọn họ
cũng bắt đầu phân tâm, cho rằng sau khi mất công sự thì Đơn gia sẽ không còn
sức để chống lại bọn họ.
Mãi cho đến khi bọn họ nhìn thấy một màn khói xanh bao trùm toàn bộ chiến
trường.
“Móa!”
Trại chủ Mông Vân Sơn của Bạch Vân Trại lập tức nghĩ đến trận chiến ở Văn
gia bảo cách đây không lâu.
Trong lòng hắn âm thầm chửi má nó, còn sinh ra vài phần hoảng loạn.
Vị cao thủ ngũ phẩm thần bí kia, thế mà lại ở Quỷ Khốc hạp!
“Tất cả cẩn thận!” Mông Vân Sơn quát to một tiếng: “Tất cả nhân mã lùi lại ba
dặm! Nếu như bị tập kích thì không nên hoang mang, không được lùi lại, kêu to
báo cho người khác là được! Hề tiên sinh đâ? Hắn ở đâu? Mau mời hắn lại đây.”
Hề tiên sinh trong miệng hắn, chính là thủ tịch gia tướng Hề Tuyền của Thượng
Quan gia.
Thượng Quan gia cố tình điều Hề Tuyền qua đây, để đối phó với vị cao thủ ngũ
phẩm thần bí kia.
Hề Tuyền vốn là ở Quỷ Khốc hạp, nhưng sau khi biết Tây Sơn Đường xuất binh
đến Trịnh gia thôn, thì hắn đã chạy sang bên kia.
Dù sao chủ lực của Tây Sơn Đường cũng ở bên đó.
“Ta đã gửi tin phù, có lẽ trong nửa khắc là có thể quay về.”
Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên rút Nhạn linh đao của hắn ra: “Trong thời
gian này, chúng ta phải liên thủ chống đỡ rồi.”
Hai người bọn họ đều là nhân vật trước tám mươi trên Hắc Bảng ở Đông Châu,
tu vị lục phẩm thượng.
Hai người liên thủ, đủ để chiến một trận với vị ngũ phẩm kia.
Ngay khi bọn họ nói chuyện, màn sương khói xanh kia đã bao trùm đến phạm vi
hai dặm bên ngoài thạch bảo! Đã bao phủ một ít tặc phỉ chậm chân và các loại
khí giới rồi.
Màn khói xanh này rõ ràng là có pháp thuật trợ giúp, không chỉ mở rộng rất
nhanh, mà còn cực kỳ nồng nặc, khiến cho người ta không thể nhìn thấu.
Dù là tu vị lục phẩm của Hạ Thanh Thiên, thì cũng chỉ có thể nhìn rõ trong
phạm vị năm mươi trượng.
Mà một cái chớp mắt tiếp theo, những tiếng kêu la đã vang lên ở bốn phía.
“Đại đương gia, lão đại Ngũ đương gia Lâu Quân chết trận, hắn không đỡ nổi
một chiều.”
“Độc Nhãn Lão Thất của Hắc Đao Trại bị giết rồi!”
“Ổ chủ! Máy bắn đá của chúng ta đã bị phá hủy, người ra tay là cao thủ lục
phẩm!”
“Ổ chủ! Lão tứ Phong Đường Đao ngỏm rồi, đối phương là cao thủ ngũ phẩm.”
“Đại đương gia, tam đương gia Ân Hi chết rồi!”
“Thất đương gia Đảng Anh đã chết!”
“Lão Lục Bát Quái Đao đã chết!”
“Lão nhị Thanh Không Đao – Hà Thiên Đan đã chết!”
Những tiếng kêu la từ bốn phương tám hướng, khiến cho nơi này biến thành
một mảnh loạn lạc ồn ào, khiến cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, cực kỳ
hoảng loạn.
Cái màn khói đặc màu xanh kia, tựa như một con cự thú vắt ngang qua đường
núi, nơi nó đi qua, tất cả đều bị nuốt chửng.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đã có một vị lục phẩm hạ, chín vị thất phẩm
của năm nhà tặc phỉ chết trận, những chiếc máy bắn đá và Lục Tí sáng nỏ kia,
cũng bị tổn thất gần như không còn, tất cả đã bị cao thủ thần bí của đối phương
phá hủy.
Hai người Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên của Cửu Đao Ổ và Mông Vân
Sơn của Bạch Vân Trại, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ của Tây Sơn Đường chạy đến Quỷ Khốc hạp
này?
Từ khi khói xanh xuất hiện đến bây giờ, chỉ mới chưa đến nửa khắc thời gian,
vậy mà bọn họ đã tổn thất một phần ba số võ tu thất phẩm.
Ngay khi hai người đang do dự chần chợ, đang nghĩ xem có nên bỏ chạy hay
không, thì một bóng người màu đen bay đến, đi đến phía sau bọn họ.
Đó là một bóng người cao gầy giống như sào tre, gương mặt thì vừa xanh vừa
đỏ.
Người này chính là Hề Tuyền, hắn nhẹ nhàng nhìn màn khói xanh nồng đậm kia
một chút. Trong mắt lại hiện lên một tia kiêng kị, sau đó dứt khoát nhảy vào
trong đó.
“Bên trong là cao thủ, mà lại không chỉ là một người. Ta đi vào gặp gỡ bọn họ
một lần, hai người các ngươi cũng đi theo.”