Tương ứng với đó, thương vong của Tây Sơn Đường bọn họ lại rất nhẹ nhàng,
chỉ có bang chúng của Tây Sơn Đường ở dưới chân núi là bị thương vong một
ít.
Sau cơn chấn động và hồi hộp, cảm giác buồn nôn trong cơ thể bọn họ từ từ
biến mất, thay vào đó là vui sướng, hưng phấn,và hào hùng bắt đầu tràn ngập
lồng ngực bọn họ.
Đầu tiên, trong đội ngũ truyền ra vài tiếng gào khóc thảm thiết như kêu gào, sau
đó tiếng kêu gào này đã lan truyền ra toàn quân.
Tất cả mọi người đều rít gào như phát rồ, phát tiết tâm tình trong lòng.
Tiếng gào của bọn họ lộn xộn, có người chỉ là kêu gào lên, cũng có người thì lại
hô ‘Tây Sơn vạn thắng’, ‘Tây Sơn vô địch’, ‘Thẩm gia cũng có ngày hôm nay’,
‘Chịu đủ đám tạp chủng này rồi’ hoặc là ‘Nguyện chết vì Sở đường chủ’ . . .vân
vân. Những tiếng này trộn lẫn vào nhau, vang vọng khắp núi trời như tiếng sét
đánh.
Tính cách Kế Nguyên tương đối ổn, nên không có kêu gào như mọi người.
Nhưng lúc này, khóe môi của hắn cũng đã cong lên, chỉ cảm thấy oan ức, nín
giận, hận thù và bất đắc dĩ trong nhiều năm của mình, đều được phát tiết tại giờ
phút này.
Hắn nghĩ từ nay về sau, không có ai dám tùy ý bắt nạt những thợ săn bọn họ
nữa, lại không ai có thể coi thường bọn họ nữa!
Mà lúc này, tại chân núi Hắc Hùng, Lý Thần Sơn đang cẩn thận hành lễ với Sở
Vân Vân.
Hắn cúi người chắp tay, vẻ mặt vô cùng kính cẩn: “Đã thống kê tất cả. quận
quân Tú Thủy có hơn sáu ngàn hai trăm người chết trận, ngoài ra còn có 1.100
người bị thương. Mà phe ta chỉ có ba mươi bảy người chết trận, hơn hai trăm
người bị thương. Tất cả đều bị tử thương khi quận quân Tú Thủy được ăn cả
ngã về không, dốc toàn lực để lao ra ngoài.”
“Trận chiến ngày hôm nay, Tây Sơn Đường đã toàn thắng, thương vong lại vô
cùng nhỏ. Điều này hiển nhiên là nhờ tiểu thư dụng binh như thần. Lý mỗ bội
phục đến sát đất.”
“Dụng binh như thần cái gì chứ?” Sở Vân Vân lại thấy buồn cười, hơi lắc đầu:
“Ta không biết gì về binh pháp cả, đều dựa vào ngươi và Ngụy Dương tài giỏi,
mới có thể một lần phá địch. Hơn nữa, công lao này cũng không thể tính lên
người ta, Lý đàn chủ, người mà ngươi phải bội phục, hẳn là huynh trưởng của
ta!”
Nàng chỉ chỉ về phía chung quanh: “Nếu như không có thủ đoạn kinh doanh
hơn người của huynh trưởng ta, hôm nay ta có tính toán hay như thế nào, thì
cũng không thể chiến thắng dễ dàng như vậy.”
Tuy rằng Sở Hi Thanh không ở Tây Sơn, nhưng tất cả những chuyện này, đều
được hắn sắp xếp rõ rõ ràng ràng.
Sở Vân Vân vẫn luôn vô cùng tự tin với binh pháp và quân lược của mình, nàng
tin rằng người có thể sánh vai với nàng trên phương diện này, tuyệt đối không
quá năm ngón tay.
Nhưng nói đến kinh doanh sản nghiệp, mua chuộc lòng người, biết dùng ‘nhân
tài’, thì Sở Vân Vân lại không thể không sinh lòng bội phục với Sở Hi Thanh.
Vẻ mặt Lý Thần Sơn sững sờ, hắn quay đầu nhìn những thợ săn Tây Sơn ở khắp
núi rừng quanh đây, lại nghe những tiếng kêu gào kia, rồi chìm vào suy tư.
Sau đó, hắn lại chắp tay nói: “Thuộc hạ chúc mừng đường chủ và tiểu thư! Sau
trận chiến ngày hôm nay, tất cả thợ săn Tây Sơn đều sẽ hết lòng với Tây Sơn
Đường ta! 7500 cây cung đao và 600 dặm Tây Sơn này, đều sẽ rơi vào lòng bàn
tay của đường chủ. Thậm chí toàn bộ quận Tú Thủy này, cũng không có người
nào dám coi thường Tây Sơn Đường ta.”
Sở Vân Vân nghe vậy thì lại lắc đầu lần nữa.
Thu nạp 7500 cây cung đao kia, đúng là có thể làm cho căn cơ của Tây Sơn
Đường vững chắc chơn, nhưng nói khống chế 600 dặm Tây Sơn, thì vẫn còn
quá sớm.
Sau đó, nàng chắp tay sau lưng, nói: “Những lời khen như vậy, liền không nên
nói nữa. Bảo mọi người mau chóng thu dọn chiến trường đi, trước khi trời tốt,
phải đưa tất cả quân giới còn dùng được vào kho, có người bị thương thì phải
chữa trị. Lỗ đàn chủ, ngươi bảo những thôn trang thợ săn quanh trấn Tây Sơn đi
dựng nhà tranh, sau đó mời đại phu và nữ quyến đến chăm sóc người bị
thương.”
Sở Vân Vân dặn dò Lỗ Bình Nguyên, đồng thời đưa mắt nhìn về hẻm núi phía
nam: “Sau khi trời tối, chúng ta chỉnh quân đi đến thành Tú Thủy một chuyến.
Không chỉ hơi ngàn bang chúng và 7500 thợ săn ở đây, Đơn gia cũng phải xuất
năm trăm binh, còn lại thì bảo đám địa chủ cường hào kia xuất ba ngàn binh đi.”
“Việc này cũng giao cho Lỗ đàn chủ, bảo mấy thám mã đi truyền lệnh cho ta.
Nói cho bọn họ biết, sau khi mặt trời lặn, nhất định phải tập kết ở phía nam trấn
Tây Sơn, Tây Sơn Đường ta triệu tập mười hai ngàn ngươi, tiến về phía thành
Tú Thủy.”
“Thành Tú Thủy?” Mi mắt Lý Thần Sơn hơi nhăn lại, nội tâm nghi ngờ không
thôi.
Tiểu thư muốn dùng nhánh binh mã này tấn công quận thành sao?
“Là đi chấn nhiếp! Đi thị uy!”
Sở Vân Vân liếc mắt nhìn Lý Thần Sơn một chút: “Tổng đà Thiết Kỳ Bang đã
trả giá rất lớn vì Tây Sơn Đường chúng ta, bây giờ đến lượt Tây Sơn Đường
chúng ta báo đáp tổng đà!”
Lý Thần Sơn lập tức hiểu ra.
Hành động này của Sở Vân Vân, chính là để chia sẻ áp lực cho Thiết Kỳ Bang.
Có mười hai ngàn người này chấn nhiếp, đủ để Thượng Quan gia và Thẩm gia
không dám vọng động. Thiết Kỳ Bang cũng có thể rút toàn bộ lực lượng, tập
trung vào cuộc tranh đấu với Thập Thất Liên Hoàn Ổ ở thượng du.