Bá Võ - Khai Hoang

Chương 573

Chân Niệm cũng thu đao vào vỏ, đồng thời hỏi dò với vẻ không cam lòng: “Sở
huynh, xin cho tại hạ mạo muội hỏi một câu, một chiêu vừa rồi của ngươi hẳn là
thức rút đao Không Huyệt Lai Phong trong Truy Phong đao pháp, nhưng dường
như lại hòa bí thức hay cực chiêu nào khác? Có thể cho biết tên và lai lịch của
nó không?”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nở nụ cười: “Một chiêu này của ta gọi là Bạch Mã
Phi Mã. Còn lai lịch của nó. . . chỉ có thể nói là bí truyền của Vô Tướng thần
tông, chính ta thay đổi mà thành.”
Hắn khó có thể nói đến đầu nguồn của Bạch Mã Phi Mã này, lại đến từ một tên
dâm tặc của Vô Tướng thần tông, sẽ làm hỏng danh tiếng của tông môn!
“Bạch Mã Phi Mã?” Chân Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu, sau đó liền ôm
quyền: “Sở huynh, thân pháp tuyệt, đao pháp tốt, Chân mỗ bội phục!”
Vừa rồi, tất cả lực chú ý của hắn đều nằm trên đao của Sở Hi Thanh.
Chờ đến khi chiến đấu của hai người kết thúc, Chân Niệm lại cảm thấy thân
pháp của Sở Hi Thanh cũng cực kỳ cao siêu, còn nhanh hơn hắn một chút.
Sở Hi Thanh gật đầu nói: “Võ đạo của Chân huynh cũng rất không tầm
thường.”
Có điều, lời này của hắn cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi, nghe vào có vẻ như
đang trào phúng.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại đưa mắt quét qua rất nhiều võ tu ở bên dưới võ đài.
“Nghe danh Ngô Châu có vô số ánh hùng, địa linh nhân kiệt! Nếu như nơi này
còn có anh kiệt muốn khiêu chiến Sở mỗ, vậy mời lên đài đánh một trận, Sở mỗ
sẽ tiếp hết!”
Hắn không khách khí chút nào, thi triển Nhai Tí đao ý của bản thân, bao trùm
phạm vi ba mươi trượng trong ngoài võ đài.
Cảnh này khiến cho rất nhiều võ tu quan sát ở bên dưới phải biến sắc.
Dưới địch ý của hơn mười vạn người, đao ý của Sở Hi Thanh đã vọt lên đến
mức tận cùng, khiến cho thần thức của bọn họ phải chịu áp lực nặng nề.
Quả thật là có một ít thiên kiêu Thanh Vân Bảng ở bên dưới muốn khiêu chiến
Sở Hi Thanh.
Lúc này bị đao ý của Sở Hi Thanh chèn ép, những thiếu niên này liền đánh
trống lui quân.
Bọn họ còn không chống đỡ nổi đao ý của Sở Hi Thanh, làm sao dám nói đến
khiêu chiến?
Huống hồ, Chân Niệm và Bách Nghiễm Đạt cũng rất có uy vọng ở Ngô Châu,
hai người này đều không đỡ nổi một chiêu của Sở Hi Thanh, huống hồ là đám
thiên kiêu xếp hạng thấp hơn như bọn họ chứ?
Dù lên đài cũng chỉ có thể mất mặt xấu hổ, để cho tên Sở Hi Thanh ở Đông
Châu này chê cười mà thôi.
Trong những người ở bên dưới, cũng có thiên kiêu nằm trong mười vị trí đầu
của Ngô Châu - Thanh Vân Bảng.
Nhưng sắc mặt của mấy vị này đều rất ngưng trọng, chỉ yên lặng không nói gì.
Điều này một là vì tuổi tác của bọn họ không phù hợp, tu vị không đúng.
Tại Ngô Châu, hai người Bách Nghiễm Đạt và Chân Niệm là hai người đứng
đầu nhất trong cấp độ bát phẩm thượng và độ tuổi mười bốn mười lăm.
Trên hai người bọn họ, tất cả đều đã qua mười bảy tuổi, tu vị cũng ở khoảng
thất phẩm.
Nếu như bây giờ lên đài, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười là lấy lớn ăn hiếp
nhỏ.
Thứ hai là bọn họ cũng không nhìn rõ một đao kia của Sở Hi Thanh.
Trước khi giải quyết được vấn đề này, tùy tiện ra tay thì sẽ rất nguy hiểm.
Tận hai mươi cái hô hấp, toàn bộ bến tàu vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Không người lên đài, cũng không có người nói chuyện.
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, chắp tay về phía bốn phương: “Nếu như
không có người khiêu chiến, vậy Sở mỗ cáo từ!”
Hắn đạp chân xuống, cả người bay lên như một cao diều hâu, nhẹ nhàng lại
mạnh mẽ mà trở về thuyền.
Mà lúc này, toàn bộ bến tàu thì lại như sống lại, tiếng nói, tiếng gào, tiếng thét
ầm ầm như sấm rền.
Lúc chạng vạng, khi thuyền quan của Sở Hi Thanh chậm rãi rời bờ, đám võ tu
trên bến tàu quận thành Thiên Lăng vẫn chậm chạp không chịu tản đi.
Mỗi người bọn họ tụ tập thành từng đám ba người năm người, nghị luận không
ngớt.
Có người còn chưa hết hứng, có người hối hận không thôi, có người vừa đau
vừa hận, có người cảm khái không ngớt, còn có người lớn tiếng tranh luận, ầm ĩ
đến mặt đỏ tới mang tai.
“. . .Ngô Châu ta không có ai sao? Để cho một người bên ngoài càn rỡ trên đại
bàn của chúng ta!”
“Đúng thật là không có ai, hai người Bách Nghiễm Đạt và Chân Niệm là hai
thiếu niên đao khách mạnh nhất trong cấp độ bát phẩm thượng rồi. Mười vị đầu
trên Thanh Vân Bảng đều là thất phẩm, tuổi cũng lớn hơn, bọn họ tham dự vào
thì đúng là không còn gì để nói.”
“Vô cùng nhục nhã! Thực sự là vô cùng nhục nhã! Đường đường là Ngô Châu,
mà lại bị một tên tạp chủng của Đông Châu ngăn chặn!”
“Đây chính là Thần Tú Thập Kiệt đao! Là người được Thiên Cơ Các tuyển chọn
vào Thần Tú Thập Kiệt, quả nhiên là không phải không có đạo lý.”
“Ta chỉ tò mò một đao vừa rồi là thế nào? Chỉ là một thức rút đao bình thường,
đơn giản là tốc độ đao nhanh hơn một chút. Rõ ràng là Chân Niệm đã kéo dài
khoảng cách, vì sao còn không múa đao để đỡ? Nhìn qua như là cố tình thua
vậy.”
“Cái này thì không thể! Nhất định phải có nguyên do nào khác. Vừa rồi cũng có
vài vị võ tu ngũ phẩm ở đây, bọn họ đều không nói gì cả. Huống hồ, Chân Niệm
là ai chứ? Của cải trong nhà hắn rất nhiều, làm sao có thể cố tình thua Sở Hi
Thanh chứ?”
“Vừa rồi, khi ta ở dưới đài đã nghe thấy chính miệng bang chủ Thiết Kiếm
Bang nói, hay cho một chiêu Bạch Mã Phi Mã, thiếu niên anh hùng, Tú giang
sóng sau đè sóng trước.” 

Bình Luận (0)
Comment