Tuy nhiên, Sở Hi Thanh chính là khó chịu, muốn cho tên này ăn chút ‘quả
ngon’.
Người này không có sát ý, nhưng lại tập trung vào tóc của mình.
Vừa rồi, hắn chỉ phản ứng chậm một nhịp thôi, vậy thì phải bêu xấu rồi.
Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thiếu niên đang chạy trốn
quanh mặt sông kia.
Đầy đủ một trăm cái hô hấp trôi qua, con Hà La Ngư kia đã xé áo trắng trên
người Vương Mệnh xuống, lúc này hắn mới thản nhiên nói: “Sở mỗ đã nhận
được thư khiêu chiến của các hạ rồi, thời gian sẽ định ở sau khi ta vào kinh.
Hiện giờ Sở mỗ tràn đầy nguy cơ, không tiện phân tâm.”
Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền, Thần Yến Đao – Lý Tú Trường và Phong Đao
– Vương Mệnh, tất cả đều là đối thủ mà hắn mong chờ đã lâu, là rau hẹ để cho
hắn có thể thu một lượng lớn điểm võ đạo, hắn há có thể thu găt vào lúc này?
Huống hồ. . .
Sở Hi Thanh ngưng mắt nhìn về phía bờ trái.
Từ khi tiến vào địa phận Hà Châu, trong nguyên thần của hắn mơ hồ cảm nhận
được sự nguy hiểm.
Đây rõ ràng là có một nhân vật có thực lực cao cường đang nhìn chằm chằm
vào bọn họ.
Hôm nay, Sở Hi Thanh không tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân,
chính là để bảo tồn thể lực, để mình nằm trong trạng thái tốt nhất, lúc nào cũng
có thể chiến đấu.
Lăng Mặc vừa rồi, Sở Hi Thanh chỉ dùng một đao, cho nên không cần hao tổn
bao nhiêu chân nguyên.
Nhưng Phong Đao – Vương Mệnh này, lại làm cho Sở Hi Thanh có hơi tốn sức.
Vương Mệnh rốt cuộc cũng đứng vững trên mặt sông lần nữa.
Hắn vẫn còn sợ hãi mà liếc mắt nhìn con Hà La Ngư dưới mặt sông, sau đó cười
một tiếng: “Được! Vậy ta sẽ chờ người ở kinh thành.”
Vương Mệnh nói xong câu này, lập tức đạp chân xuống, toàn thân hóa thành
khói trắng, biến mất ở trên mặt sông.
Sở Hi Thanh thấy thế thì hơi cau mày.
Hắn cảm ứng được Phong Đao – Vương Mệnh này vẫn chưa rời xa.
Sau ba ngày, Sở Hi Thanh bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình không xuống tay
độc ác, trực tiếp giết chết tên Phong Đao – Vương Mệnh này.
Người này quả nhiên là không rời xa, mà là vẫn đi theo đuôi, hắn ỷ vào thân
pháp như ‘hư vô’ kia, hoặc là ẩn núp ở gần thuyền, hoặc là trực tiếp ẩn núp ở
trên thuyền, rình rập mọi hành động của Sở Hi Thanh.
Mỗi khi Sở Hi Thanh có dấu hiệu thư giãn, Vương Mệnh liền ra tay đánh lén,
một đao bất thình lình chém về phía tóc của hắn.
Dường như cái tên này có thù với tóc của hắn vậy, nhất định phải cạo đầu giúp
hắn mới thôi.
Chỉ ba ngày ngắn ngủi, Vương Mệnh điên cuồng ra tay, liên tục đánh lén 176
lần.
Ròng rã 176 lần!
Gần như cứ hai khắc thời gian là hắn sẽ xuất thủ một lần.
Sở Hi Thanh cảm thấy vô cùng phiền phức, chỉ hận không thể bắt tên Phong
Đao – Vương Mệnh này lại, sau đó trói vào cột buồm rồi tra tấn tàn nhẫn.
Giống như Bách hộ Chương Minh bị Tả Thanh Vân dằn vặt mỗi ngày vậy.
Vấn đề là độn thuật và thân pháp ‘hư vô’ của Vương Mệnh cực kỳ cao siêu.
Chỉ cần một đòn không trúng, cái tên này tuyệt đối không ham chiến. Hắn ỷ vào
pháp môn đặc thù của mình để bỏ chạy, không cho Sở Hi Thanh có cơ hội phản
kích.
Khi hắn bắt đầu ẩn núp, thì quả thực là không có dấu vết mà tìm kiếm.
Sở Hi Thanh không thể làm gì, chỉ có thể lên tinh thần, đề phòng mọi lúc mọi
nơi. Dù là khi nhập mộng tu luyện vào ban đêm, thì hắn cũng một tay cầm đao,
cầm ôm vài phần cẩn thận.
Tuy nhiên, mỗi khi hắn ngủ, thì Phong Đao – Vương Mệnh cũng nghỉ ngơi,
chưa bao giờ hiện thân đánh lén.
Tình hình này kéo dài tận ba ngày, Sở Hi Thanh lại phát hiện năng lực Thần Tri
của mình càng ngày càng nhạy bén hơn.
Dưới nhiều lần đánh lén của Vương Mệnh, năng lực cảm ứng và dự đoán của
hắn với sự vật quanh người đã tăng trưởng rất nhiều.
Thấy bắt đầu liền biết kết cục, Sở Hi Thanh chỉ từ sự thay đổi của hoàn cảnh ở
bên ngoài là có thể biết được nhiều thư. Như linh lực nhiễu loạn, không khí
rung động, ánh sáng thay đổi. . . là có thể biết trước hoặc dự cảm được sẽ có
chuyện gì xảy ra.
Đến buổi trưa ngày thứ tư, ngay cả Tả Thanh Vân cũng cảm thấy không chịu
được nữa.
Ngay sau khi Vương Mệnh vừa kết thúc một lần đánh lén thất bại, Tả Thanh
Vân vô cùng bất đắc dĩ mà nói: “Đây là lần thứ bao nhiêu? 176 hay là 177? Cái
tên này còn muốn tiếp tục sao?”
“Đến giờ thì ta cũng hiểu vì sao hắn lại được gọi là Phong Đao! Hóa ra không
chỉ có chính hắn điên, mà còn có thể dằn vặt người khác đến phát rồ.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Độ Vân Lai đang ngồi bên mép thuyền, còn cả Tả
Thiên Lộ đang ngồi câu cá ở bên cạnh Độ Vân Lai.
“Các ngươi cũng đừng chỉ nhìn, hỗ trợ nghĩ biện pháp đi! Phải giúp Hi Thanh
bắt cái tên Vương Mệnh này.”
Độ Vân Lai nghe vậy thì bật cười, vẫn tiếp tục câu cá.
Tả Thiên Lộ thì lại thản nhiên nói: “Tiểu Sở không vội, ngươi gấp cái gì?”
Nếu như Sở Hi Thanh thật sự rất căm tức, thì hắn đã mở miệng cầu viện bọn họ
rồi.
Phong Đao – Vương Mệnh kia đúng là đang coi tiểu Sở thành đá mài đao.
Vấn đề là sao tiểu Sở lại không phải như vậy?