Sở Hi Thanh thì lại suy tư, nghĩ đến ánh mắt Bạch Hổ hầu khi nhìn thấy Kế
Tiễn Tiễn.
Vị Bạch Hổ thần bộ kia tựa như nhìn thấy người quen, vẻ mặt còn mang theo
một tia kinh ngạc.
Còn cả lúc nãy, khi Tả Thanh Vân và hắn chào tạm biệt nhau, thì Bạch Hổ hầu
đứng ở bên cạnh cũng nhìn hắn với ánh mắt bao hàm thâm ý.
Bạch Hổ hầu không nói gì, nhưng Sở Hi Thanh lại có quyết định.
Xem ra vẫn phải đổi thêm vài tấm thẻ thần thông Gần Mực Thì Đen để đảm
bảo. . .
Sở Hi Thanh có tâm tư làm cho Kế Tiễn Tiễn bị nhiễm đen xì luôn, nhưng vẻ
mặt lại rất bình tĩnh, hắn không chút biến sắc mà đi về phía trước: “Chúng ta đi
tìm khách sạn ở bến tàu phía tây thành.”
Bến tàu phía tây thành nằm ở góc tây nam của thành Vọng An, gần cửa sông.
Khi hai người đến nơi này, Sở Hi Thanh mới biết vì sao Phong Đao – Vương
Mệnh lại hẹn hắn chiến đấu ở đây.
Nơi này cũng có một địa phương tương tự với Miếu thị ở Cổ Thị tập.
Rõng rã hai đường phố, bày đầy đủ 120 cái võ đài.
Võ phong của thành Vọng An mạnh đến mức làm cho người ta líu lưỡi, 120 võ
đài này đều có người đang luận bàn tranh đấu.
Sở Hi Thanh đi một đường, lại không phát hiện lôi đài nào rảnh rỗi.
Bên dưới những lôi đài cũng có rất nhiều người đang quan sát.
Sở Hi Thanh không khỏi chậc chậc hai tiếng, hắn còn dừng bước vài lần, để
xem các võ tu trên đài giao thủ.
Trình độ võ đạo ở kinh thành, vượt xa Đông Châu.
Chọn bừa một võ tu ở trên lôi đài kia, cũng có thể trở thành lôi thủ đỉnh cấp ở
Cổ Thị tập rồi.
Trình độ võ đạo và chiêu thức của bọn họ, khiến cho Sở Hi Thanh cảm thấy rất
bất ngờ.
Nhưng ở kinh thành này, quơ tay là nắm được một đám lớn nhân vật như vậy.
Hơn nữa, con đường này còn có rất nhiều võ tu cao phẩm.
Quả thực là lục phẩm nhiều như chó, ngũ phẩm đi đầy đất.
Lúc này, Sở Hi Thanh lại nghĩ đến một số trí nhớ của nguyên chủ cơ thể này.
Công nhận là võ phong ở thành Vọng An rất mạnh.
Mỗi một tông phái lớn nhỏ trong thiên hạ, đều sẽ thiết lập một võ quán ở trong
thành Vọng An.
Vì mời chào đệ tử, nên những võ quán này đều để đệ tử xuất sắc nhất đến bến
tàu so tài và đánh lôi đài.
Vì vậy, chất lượng đánh lôi đài ở bến tàu cực cao.
Cuối cùng, Sở Hi Thanh chọn một khách sạn ở ven sông ở bến tàu để làm nơi
đặt chân.
Kế Tiễn Tiễn không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Hoàn cảnh của khách sạn này cực kỳ tệ.
Tường thành cao 120 trượng kia đã che khuất ánh mặt trời.
Mỗi một ngày, tòa khách sạn này chỉ có nửa thời gian là được thấy ánh mặt trời,
cộng thêm là ở ven sông, gió lạnh từng cơn, hoàn cảnh ẩm ướt lạnh lẽo.
Tuy nhiên, nơi này có một chỗ tốt, đó chính là thuận tiện cho việc ‘nuôi cá’.
Lúc này, con sát thi Hà La Ngư kia của Sở Hi Thanh vẫn còn đang ẩn nấp ở
dưới sông Thương Lãng kia.
Khi Sở Hi Thanh vào ở khách sạn không lâu, khách của hắn đã đến.
Người đầu tiên chính là Ngô Mị Nương.
Hai người Sở Hi Thanh vừa mới thu xếp hành lý, Ngô Mị Nương liền cầm một
bình ‘Thiên Kim túy’ giá trị ngàn lượng đến cửa.
Sở Hi Thanh thầm cảm thấy kinh ngạc.
Hắn không ngờ ở kinh thành mà tin tức của Ngô Mị Nương vẫn linh thông đến
mức này.
Tuy nhiên, vì sao khi Tả Thanh Vân vào kinh, lại không nhìn thấy bóng dáng
của nữ tử này?
Với tình cảm của Tả Thanh Vân và Ngô Mị Nương, không nên chạy đến đầu
tiên sao?
Sở Hi Thanh nghĩ vậy liền hỏi, Ngô Mị Nương hít một tiếng, vẻ mặt hơi phức
tạp: “Ta cũng muốn đến đón hắn, nhưng nến nói thế nào đây? Tính cách của
Bạch Hổ hầu rất mạnh mẽ, cũng thật lòng yêu thích Thanh Vân. Nàng có chút ý
kiến với ta, cho nên không tiện gặp mặt.”
Lúc này Sở Hi Thanh mới hiểu.
Nữ nhân quả nhiên đều ghen tị, ngay cả một nhân vật như Bạch Hổ hầu cũng
không ngoại lệ.
Vị này đường đường là Bạch Hổ hầu, nhưng cũng không chứa được một hồng
nhan tri kỷ của Tả Thanh Vân.
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, chỉ sợ tháng ngày sau này của Tả Thanh Vân sẽ
không tốt cho lắm.
Đây chính là cái giá khi bám váy đàn bà nha.
Sở Hi Thanh âm thầm cười nhạo, lại nghĩ làm người phải chính trực, ngồi
thẳng, ăn cơm cứng. Chỉ có như vậy, mới sẽ không bị người khác áp chế.
Ngay khi Ngô Mị Nương đến được một lúc, huynh đệ họ Hồ và Thiết Tu La –
Tư Hoàng Tuyền, ba ngươi cũng đến cửa.
Huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai đã hẹn với Sở Hi Thanh trước, sau khi hắn vào ở
thì đã gửi tin phù, mời hai người đến đây.
Còn Tư Hoàng Tuyền là tự mình đến tìm.
Hắn thân là đệ tử thân truyền của Vô Pháp Vô Thiên, tất nhiên có giao thiệp
rộng rãi ở trong kinh thành này. Hắn muốn biết nơi dừng chân của Sở Hi Thanh,
quả thực là dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng là do Tư Hoàng Tuyền làm chủ, mời mọi người một bữa ở tửu lâu
nổi tiếng gần đó.