Bá Võ - Khai Hoang

Chương 593

Ngày tiếp theo, Sở Hi Thanh tỉnh dậy từ mộng cảnh, hắn vẫn tu luyện Dưỡng
Nguyên Công như mọi hôm.
May mắn là, đến buổi trưa thì cái khách sạn này vẫn được nhìn thấy ánh mặt
trời.
Tu luyện Dưỡng Nguyên Công hết sức ỷ lại vào nắng sớm.
Người tu luyện không có ánh mặt trời phụ trợ, mà chỉ dựa vào quan tưởng, thì
hiệu quả sẽ hạ thấp khoảng hai phần mười.
Hôm nay Sở Hi Thanh cũng không tu luyện nhiều, hắn chỉ qua loa một phen,
liền rửa mặt rồi đi ra khỏi phòng.
Khi Sở Hi Thanh đi xuyên qua hành lang dài dằng dặc, đi đến đại sảnh khách
sạn, chỉ thấy trong này đã có rất nhiều dân giang hồ mang đao kiếm.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Sở Hi Thanh, ánh mắt thì lại không giống nhau.
Có người ngậm lấy tò mò, có người quan sát thật kỹ, muốn biết Sở Hi Thanh có
tư cách gì mà vào Thần Tú Thập Kiệt đao. Có người thì lại là ánh mắt hung ác,
tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh thì lại làm như không thấy, thong dong tự nhiên bước xuống bậc
thang.
Kế Tiễn Tiễn cũng đang ngồi trong đại sảnh khách sạn, ăn bữa sáng như hùm
như sói.
Bữa sáng của nàng là một bữa sáng bình thường, gồm sữa đậu nành, há cảo
chiên và bánh quẩy.
Kế Tiễn Tiễn còn chuẩn bị cho Sở Hi Thanh một phần, đặt ở bên đối diện bàn
bát tiên.
“Đường chủ, tranh thủ ăn khi còn nóng đi, ta mua từ bên ngoài đấy, bánh quẩy ở
kinh thành cực kỳ ngon, hoàn toàn khác với Tú Thủy chúng ta. Còn có món há
cảo chiên này nữa, Tú Thủy là không có đâu.”
Kế Tiễn Tiễn vừa nói vừa ngưng thần quan sát Sở Hi Thanh.
Ngày hôm qua, khi nàng thuê thuyền xong, trở về liền gặp Sở Hi Thanh, lại phát
hiện khí cơ của Sở Hi Thanh có loại cảm giác không hài hòa.
Nhưng hôm nay, khi nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh, thì loại cảm giác không hài
hòa đó đã biến mất tăm.
Một thân cương lực và chân nguyên của Sở Hi Thanh đã hòa hợp như một.
Trong con ngươi của Kế Tiễn Tiễn hiện lên một vẻ bối rối, sau đó tò mò hỏi:
“Đúng rồi, hình như lúc nãy ta nghe thấy đường chủ ngươi đang rên rỉ, tựa như
rất đau đớn, ngươi không sao chứ?”
“Không có chuyện gì! Ta vẫn khỏe!” Sở Hi Thanh cầm cái bánh quẩy lên, cắn
một miếng.
Hắn phát hiện mùi vị của cái bánh quẩy này cũng bình thường, không hiểu vì
sao Kế Tiễn Tiễn lại yêu thích như vậy?
Còn về phần tiếng rên rỉ mà Sở Hi Thanh nhắc đến.
Là do đêm qua hắn tu luyện trong mộng tận năm canh giờ, đã nắm giữ hoàn
toàn tố chất thân thể và chân nguyên của bản thân.
Luyện tập ở cường độ cao như vậy, nên sau khi Sở Hi Thanh tỉnh lại, cơ thể của
hắn cực kỳ đau đớn, nhất thời không nhịn nổi.
Tuy nhiên, không thể nào nói rõ cho Kế Tiễn Tiễn biết được.
Sở Hi Thanh lại uống một hớp sữa đậu nành.
Hắn cẩn thận cảm ứng một phen, xác định bánh quẩy và sữa đậu nành không có
độc, liền hai ba hơi mà uống cạn sạch sữa đậu nành, sau đó ngậm bánh đi ra
ngoài.
“Đi thôi! Chậm hơn thì trễ mất, mà nhìn những người này cũng sắp không chờ
nổi nữa rồi.”
Lúc này, ở ngoài cửa khách sạn cũng có rất nhiều người.
Nhưng khi Sở Hi Thanh đi ra ngoài, đám khách giang hồ ở bên ngoài kia, đều
tự giác mà tránh ra hai bên, tạo thành một con đường.
Sở Hi Thanh âm thầm cảm khái, kinh thành này không chỉ có võ phong rất
mạnh, mà cá cược cũng rất mạnh.
Hắn nhìn biểu hiện bao hàm chờ mong và thấp thỏm của những người này, liền
biết đại đa số người trong bọn họ đều đã đặt cược.
Còn có những người chuẩn bị đặt cược, nên chạy đến khách sạn để xem ‘năng
lực’ của Sở Hi Thanh trước.
Sở Hi Thanh vừa ăn bánh quẩy vừa nói chuyện: “Nói đến đồ ăn ở kinh thành, ta
nghe nói thứ nổi tiếng nhất vẫn là thịt lừa nướng và canh thịt lừa của Thiên
Thượng yến. Nếu như ngươi và ta đã vào kinh, không thể không nếm thử món
này. Lát nữa Tiễn Tiễn ngươi đi mua hai nồi canh thịt lừa, chúng ta sẽ ăn trên
đường trở về.”
Võ tu ăn cơm, đương nhiên không thể tính bằng bát, mà là dùng nồi.
“Thiên Thượng yến? Thiên Thượng yến nằm ở cầu đá Đông Quan phía đông
thành, cách nơi này mấy chục dặm, chỉ sợ không kịp.”
Kế Tiễn Tiễn vừa nói xong thì lại cảm thấy không đúng.
Mình chỉ là một thợ săn ở quận Tú Thủy, làm sao lại quen thuộc với kinh thành
như vậy được?
Nàng vội vã cứu chữa: “Tối hôm qua ta nghe ngóng các món ăn vặt ở kinh
thành, thịt lừa của Thiên Thượng yến đúng là rất nổi tiếng, được xưng là ‘thịt
rộng trên thời, thịt lừa dưới đất’. Những mà chỗ đó quá xa, ta lại không biết
đường xá. Hay là đường chủ ở kinh thành thêm hai ngày, chúng ta ăn sạch tất cả
đồ ăn vặt ở thành Vọng An này?”
Trong lòng Kế Tiễn Tiễn âm thầm tự trách.
Ngày thường nàng tuyệt đối không lộ sơ hở như vậy, nhưng vừa rồi, khi đối mặt
với Sở Hi Thanh.
Không biết vì sao mà nàng hoàn toàn không có ý phòng ý, vô thức bật thốt ra.
May mà tựa như Sở Hi Thanh không để ý lắm, hắn gật đầu, liền tiếp tục đi về
phía trước. 

Bình Luận (0)
Comment